Công tước Otto đi tới đúng lúc gặp bác sĩ đến kiểm tra định kì, ông ta cau mày nhìn năm sáu bác sĩ vây xung quanh giường bệnh, sau khi kiểm tra họ đều đồng loạt nói không có vấn đề gì lớn, nhưng về việc tại sao cứ sốt cao không dứt thì không hề có lời giải thích nào.
Dù không phải là bác sĩ nhưng Công tước Otto cũng nhìn ra có vấn đề gì đó.
Sau vài ngày nằm trên giường, sắc mặt của NhanKiến Định càng trắng bệch hơn, giờ đây anh ấy còn có vẻ khó thở, không hề đơn giản như những gì bác sĩ nói.
“Các người có khẳng định là không có chuyện gì không?”
Công tước Otto ra hiệu cho Linh Đan ngăn cản nhóm bác sĩ đang rời đi, cười lạnh hỏi lại.
“Thưa Công tước, quả thật không có gì nghiêm trọng.
Chỉ là cùng lúc vết thương mới phát tác cộng thêm vết thương cũ chưa khỏi nên mới nghiêm trọng như vậy, truyền nước muối vài ngày, đợi cơ thể được nghỉ ngơi đầy đủ thì tự nhiên sẽ khỏe lại thôi”
Vị bác sĩ dẫn đầu không hề thay đổi sắc mặt, thậm chí còn mỉm cười, hơi cúi người kính cẩn nói với Công tước Otto.
“Hừ, cậu đã ở cạnh tôi gần hai mươi năm, tôi sẽ miễn cưỡng tin tưởng cậu một lần, đi xuống đi”
Sắc mặt vị bác sĩ chợt có chút thay đổi, nhưng anh ta liền nhanh chóng thu liễm lại.
Công tước Otto nhìn mấy người rời đi, nét mặt trâm ngầm.
Một lát sau, ông ta dặn dò Chu Thanh chăm sóc NhanKiến Định thật tốt rồi cùng Linh Đan trở về.
“Cho người theo dõi nhóm bác sĩ đó, xem bọn họ có tiếp xúc với những người kia hay không, đặc biệt là tên bác sĩ dẫn đầu, nhất định phải để mắt thật kĩ đến cậu ta!”
Vừa nói xong, Công tước Otto liền ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt khó coi, quả nhiên là ông ta đã già rồi, cho nên đám người kia không thể chờ được nữa.
“Công tước đừng lo lắng, tôi sẽ đi điều tra ngay!”
Linh Đan gật đầu đáp lại, cô ta lo lắng nhìn Công tước một cái rồi quay người rời đi.
Đợi khi căn phòng đã hoàn toàn yên tĩnh, Công tước Otto mới đứng lên, cầm lấy bức ảnh trên bàn, cẩn thận vuốt thẳng.
Trải qua bao nhiêu năm vẫn