“Cậu chủ, đừng lo lắng, bây giờ tôi sẽ thực hiện ngay, hiện tại vẫn không có tin tức gì của cô chủ”
Có thể âm thầm giấu một người như vậy ở Hải Phòng, ngoại trừ nhà họ Giang thì còn có thể là ai, trợ lý thầm nghĩ trong lòng nhưng không lên tiếng, anh ta xoay người rời đi.
Trần Tuấn Tú tìm kiếm Trần Hiền khắp nơi, tình cảnh ở Hải Phòng mỗi ngày một thêm hỗn loạn.
Sắc trời dần dần sáng lên, có người đã ngủ ngon cả đêm, nhưng cũng có người suốt đêm phải trằn trọc.
Trần Nhật Linh bị Giang Anh Tuấn giam giữ cho đến sáng ngày hôm sau, khi cô ta vẫn còn đang mơ màng thì đã bị ném đến cửa biệt thự của nhà họ Trần.
May mắn thay, trời còn sớm, xung quanh biệt thự của nhà họ Trần vẫn luôn yên tĩnh, lúc Trần Nhật Linh tỉnh dậy thì cũng chỉ có hai ba người vây quanh.
Trần Nhật Linh bình tĩnh đứng dậy khỏi mặt đất, phủi nhẹ lớp bụi trên người, đưa mắt nhìn lại căn nhà cô đã ở bao nhiêu năm, cười một tiếng với mấy người giúp việc xung quanh rồi dẫm đôi chân trần rời khỏi đây.
Trần Nhật Linh bắt taxi trở về ngôi nhà mà Trần Hiền giúp cô ta tìm, tiền xe đã được nhân viên bảo vệ ở cửa thanh toán, cô ta chật vật đứng trước mặt Trần Hiền, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười.
Nhìn qua thì có vẻ tâm trạng không tệ lắm.
“Là ai bắt em? Rồi ai cứu em ra?”
Nếu đã dễ dàng bắt người như vậy, Trần Nhật Linh muốn trốn đi là điều không thể.
Biến mất một ngày một đêm, Trần Hiền cũng không rõ là cô ta bị bắt đi, hay là tự nguyện đi theo người ta…
“Bản lĩnh lớn như vậy thì còn có thể là ai chứ? Trần Hiền, tuy rằng anh vẫn luôn hoạt động ở nước ngoài, nhưng nói gì thì nói, Hải Phòng vẫn là gốc rễ của anh.
Sao anh không tìm hiểu tình hình ở Hải Phòng một chút đi? Nếu anh cứ như vậy thì chỉ gặp chuyện bất lợi mà thôi.”
Trần Nhật Linh vỗ võ vai Trần Hiền một cái, có chút ghét bỏ xốc lại bộ quần áo rách nát và bẩn thỉu trên người mình: “Thôi không nói với anh nữa, tôi đi lên tắm rửa một chút, lát nữa có chuyện nói với anh.”
Dù sao cũng đã đứng cùng một thuyền, mấy chuyện này đương nhiên nên