Mùa thu chỉ mới tám ngày, thời tiết hơi lạnh nhưng lúc này Lê Quốc Nam đã mồ hôi nhễ nhại.
Anh ta vội vàng tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy Nhan Nhã Quỳnh ở đâu, y tá nói không thấy cô ra cửa, camera cũng không có manh mối nào.
Điện thoại cũng đã gọi vô số lần nhưng trước sau đều trong trạng thái tắt máy.
Chẳng lẽ là Nhan Nhã Quỳnh đi tìm Giang Anh Tuấn? Lê Quốc Nam đứng ở phòng bệnh lo lắng quay cuồng.
Không thể đợi thêm được nữa, anh ta quyết định đi hỏi Giang Anh Tuấn.
Anh ta dặn dò y tá nhìn thấy người thì lập tức gọi điện thoại cho mình, sau đó nhanh chóng chạy đến nhà họ Giang.
Khi lái xe đến đó, Lê Quốc Nam cũng không biết nên cảm ơn nhà họ Giang hôm nay có chuyện vui hay là nên phỉ nhổ chê bai.
Ngôi nhà cũ của gia đình họ Giang vốn được canh phòng cẩn mật, hôm nay Lê Quốc Nam lại đi vào rất dễ dàng.
Vài căn biệt thự hợp lại thành nhà cũ của nhà họ Giang, Lê Quốc Nam tìm kiếm rất lâu mới tìm ra tòa nhà được người giúp việc nhắc đến.
Nếu không phải vì gọi vô số lần nhưng không ai nghe máy, anh ta cũng không cần tốn nhiều thời gian vất vả đến đây tìm người như vậy.
Nếu xui xẻo gặp phải ông cụ Chánh, nói không chừng những chuyện trước đó đều lộ + tây.
Cũng may là ông trời vẫn ưu ái cho anh ta, chỉ mất chút thời gian dọc đường ngoài ra không gặp phải vấn đề gì khác.
Cánh cửa khép hờ, căn phòng nhìn qua vô cùng trống trải.
“Giang Anh Tuấn, anh có đó không?”
Tiền sảnh của ngôi biệt thự trống rỗng, thậm chí