Vợ ơi! Anh muốn có con!
Nhưng bây giờ em chưa muốn.
Vậy thì để anh đẻ con cho, còn em chỉ việc nuôi thôi!
Nhã Ân sững sờ trước lời nói ngây ngô của anh.
Cô biết anh ngốc nhưng không ngờ có một ngày anh lại có thể nghĩ ra chuyện này.
Nở một nụ cười gượng gạo trên môi, cô hỏi:
Sao bỗng nhiên anh lại muốn có con?
Tại bác quản gia nói, anh là con trai trưởng nên cần con nối dõi.
Vợ ơi, chúng ta sinh con đi.
Em không sinh thì để anh sinh cho! Năn nỉ đấy!
Anh nắm chặt lấy tay cô lay qua lay lại, nét mặt vô cùng đáng thương như đang cố thể hiện nỗi niềm của mình.
Phải! Chồng cô là một tên ngốc với tâm hồn trẻ con trong thân xác của một người đàn ông đã ngoài 25.
Vụ tai nạn ba năm trước đã khiến anh mất đi một phần nhận thức, ảnh hưởng trực tiếp đến não bộ nên mới thành ra như bây giờ.
Hai người cưới nhau không tình yêu, vì ân tình lâu năm giữa hai bên gia đình, cô mới chấp nhận cưới anh.
Có điều, cô không chê anh ngốc nghếch ngược lại những ngày tháng có anh bên cạnh là khoảng thời gian cô cảm thấy vui vẻ nhất.
Chồng cô tuy không bình thường nhưng rất thương cô chỉ là đôi lúc hay nói ra những điều không thể.
Giống như...!bây giờ vậy!
Cô cầm tay anh, hít một hơi thật sâu rồi từ tốn giải thích:
Chúng ta không thể có con bây giờ được.
Tại sao?
Vì em chưa muốn.
Nhưng anh muốn, anh sẽ thay anh làm mọi chuyện.
Anh là con trai thì làm sao mang thai được.
Nghe em, đợi thêm một khoảng thời gian nữa nhé.
Sắc mặt anh đen dần, mi mắt rủ xuống đầy thất vọng.
Cô biết anh sẽ không vui khi nghe những điều cô vừa nói nhưng ở thời điểm hiện tại, cô chưa sẵn sàng cho việc làm mẹ.
Hơn nữa, hai người còn quá trẻ để nghĩ đến chuyện sinh con.
Khoảng không gian tĩnh lặng bao trùm lấy căn phòng, anh cứ cúi gằm mặt xuống chẳng nói gì.
Cô nghĩ chắc hẳn anh đang suy nghĩ về những gì vừa xảy ra nên không đả động