Khoảng 20 phút sau, chiếc xe dừng lại trước một công ty lớn.
Anh mở cửa xe, vội vàng chạy nhanh vào trong hệt như có chuyện gì rất quan trọng.
Bảo vệ và nhân viên ở đây đã quá đỗi quen thuộc với nên không ai lên tiếng.
Vương Đình Phong chạy một mạch lên phòng chủ tịch.
Không một lời nói trước, anh gấp gáp mở cửa phòng nhưng chào đón anh là một căn phòng trống.
Bố anh...!không có ở đây!
Vương Đình Phong thất vọng cúi mặt xuống định xoay bước đi về thì cánh cửa phía sau chợt mở.
Anh vui mừng quay đầu lại nhìn thì phát hiện ra người đó là Như Ly, thư ký của bố anh.
Thấy anh, Như Ly tỏ ra ngạc nhiên:
Cậu chủ, cậu làm gì ở đây?
Vương Đình Phong ủ rũ: Tôi muốn hỏi bố một số chuyện nhưng bố lại không có ở đây.
Vậy sao?
Như Ly nhỏ nhẹ đáp lại bằng một câu hỏi rồi chăm chú nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của anh.
Đặt tài liệu trên tay xuống bàn, cô bước tới gần anh cất giọng:
Cậu có chuyện gì cần giúp có thể nói với tôi.
Anh lắc đầu lia lịa: Chuyện này cô không giúp được đâu!
Anh cứ nói đi, biết đâu tôi giúp được anh thì sao? Chủ tịch hiện tại đang đi vắng có lẽ rất lâu mới trở về.
Anh không đợi được đâu.
Vương Đình Phong chớp mắt nhìn Như Ly mấy cái rồi lại đưa mắt nhìn xung quanh.
Giống như một trẻ bị dụ dỗ, anh dễ dàng tin rằng bố mình rất lâu mới về.
Chần chừ một hồi, anh mới mở lời:
Thực ra...!tôi muốn nói với bố về chuyện sinh con.
Sinh con sao?
Phải! Bác quản gia nhà tôi nói, tôi và vợ mình phải có con thì mẹ tôi mới không ghét vợ tôi.
Mà cô ấy không chịu sinh con!
Anh vừa nói vừa xị mặt xuống, dáng vẻ rất đỗi ngây ngô xen lẫn sự giận dỗi.
Sau câu nói của anh, Như Ly cũng hiểu được một phần trong vấn đề.
Cô ta không trả lời ngay mà im lặng suy nghĩ.
Dù gì Vương Đình Phong cũng là con trai trưởng của Vương gia, tuy đầu óc không bình thường nhưng tài sản thừa kế mà chủ tịch để lại