Bầu không khí trong phòng chẳng mấy vui vẻ.
Không có lấy một tiếng người nói chuyện, chỉ có âm thanh của chén đũa va chạm vào nhau.
Trên bàn ăn phận ai lấy làm, mỗi người một tâm trạng.
Vương phu nhân vẫn như thường ngày điềm nhiên thưởng thức bữa tối.
Vương Đình Phong và Gia Hân trông có vẻ vui hơn mọi người.
Thỉnh thoảng hai người còn gắp thức ăn cho nhau.
Chỉ có duy nhất Như Ly nuốt không trôi, cô ta ngồi đối diện với Vương Đình Phong nên mọi hành động của anh đều thu gọn trong tầm mắt.
Bàn tay nắm chặt chuôi nĩa đến nỗi hằn nên vết đỏ dài sọc.
Đồ ăn ở chỗ cô ta nhanh chóng nguội lạnh vì không tới một đụng đũa.
Trên bàn ăn thì vậy, nhưng ít ai biết được ở bên ngoài có một người đang nhẫn nhịn chịu đựng nỗi đau.
Bác Lâm sau khi biết chuyện thường hay chú ý đến Nhã Ân.
Bác thấy cô cặm cụi làm việc mặc cho những công việc đó có thể đợi đến ngày mai.
Dù cô không nói nhưng bác vẫn cảm nhận được nỗi buồn phảng phất trong đôi mắt cô.
Phận làm vợ nhưng lại không được nhận mình là vợ, suốt những năm tháng chung sống hai người đâu có nhiều kỷ niệm để gợi nhớ.
Lúc trước thì chồng ngốc, bây giờ thì mất trí.
Số cô đúng thật bạc bẽo.
Có mấy lần bác bắt gặp cô ngồi trước di ảnh mẹ mình rồi khóc, lúc đó bác cũng thương cảm.
Nhưng biết làm thế nào được, Bác sống lâu năm ở đây nên biết rõ tính cách Vương Đình Phong.
Thói trăng hoa ong bướm đâu phải bây giờ mới có, vì thế bác đã từng khuyên nếu không thể tiếp tục thì từ bỏ.
Nói thật, ở đây lâu chắc hẳn bác sẽ có phần thiên vị Vương Đình Phong, tình cảm cũng sẽ nghiêng về anh.
Nhưng chuyện này bác không thể bênh vực anh được, đã không thể nhớ lại thì buông tay vẫn sẽ tốt hơn cho cả hai.
Bác Lâm lại gần chỗ Nhã Ân, nhìn lướt qua sắc mặt cô rồi hỏi:
Chắc cháu buồn lắm hả?
Nhã Ân nghe thấy giọng nói liền dừng tay, quay sang bên cạnh thấy bác thì mỉm cười:
Dạ, cháu có buồn gì đâu.
Nụ cười hiện giờ cô đang có là lời nói dối tệ nhất bởi đôi mắt đã phản ánh ngược lại.
Bác Lâm thở dài một tiếng:
Cháu không cần phải dối lòng,