Gia Hân nhìn Nhã Ân, vui vẻ nói:
Chị cứ ra ngoài ngồi nghỉ, ở đây để em làm nốt cho.
Không cần phiền thế đâu.
Mà sao bỗng nhiên cô thay đổi cách xưng hô vậy?
Nhã Ân thấy lạ, mới hôm trước hai người còn gọi nhau như người xa lạ, hôm nay lại thân thiết lạ thường.
Gia Hân bất giác chột dạ.
Bởi Nhã Ân là vợ Vương Đình Phong, cô nghĩ Nhã Ân sẽ hơn tuổi mình nên gọi như vậy.
Gia Hân chần chừ giây lát rồi đáp lại:
Bây giờ chúng ta chung một nhà gọi thế cho gần gũi.
Nếu chị thấy phiền thì...
Không sao.
Cô cảm thấy thoải mái là được rồi.
Đấy! Chị lại xưng hô kiểu đó nữa rồi.
Xin lỗi, tại quen miệng thôi!
Nhã Ân cười với Gia Hân.
Không hiểu sao cô lại có cảm tình với cô gái này.
Ngay từ lần gặp đầu tiên, cô đã thấy Gia Hân rất thân thiện ngay cả khi về đây ở chung Gia Hân vẫn luôn vui vẻ với cô.
Bỏ qua thực hư mối quan hệ giữa Vương Đình Phong và Gia Hân, cô rất thích tính cách của Gia Hân.
Chị còn việc gì cần em phụ nữa không?
Không đâu, mọi thứ xong hết rồi.
Nhã Ân vui vẻ đáp lại.
Dù sao trong nhà có người để nói chuyện vẫn tốt hơn.
Đợi đến khi tìm được giấy đăng ký kết hôn rồi kết thúc mối quan hệ với Vương Đình Phong có khi cô lại có thêm một người bạn.
Chị Nhã Ân!
Giọng nói của Gia Hân đột ngột vang lên khiến cô giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ ᴍôпɡ lung.
Thu lại ánh măt lơ đễnh, cô đâp lại:
Có chuyện gì sao?
Sau này nếu có chuyện gì xảy ra hay ai làm gì có lỗi với chị em nhất định sẽ bảo vệ chị.
Em nói vậy là sao? Chị không hiểu lắm.
Chị chỉ cần nhớ, nếu cần sự giúp đỡ thì hãy tìm em.
Những lời Gia Hân nói khiến Nhã Ân khó hiểu.
Cô không biết Gia Hân đang nhắm tới chuyện gì hay vấn đề gì.
Bỗng dưng, cần sự giúp đỡ thì đến tìm? Dù sao thấy Gia Hân nhiệt tình như vậy cô cũng gật đầu lấy lệ.
Nhìn đồng hồ treo tường, Gia Hân giật mình hoảng hốt.
Chết thật! Tới giờ em phải mang