Nhã Ân tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy thái độ của Tần Hạo Thiên.
Chuyện lúc trước?
Anh gật đầu tiếp tục:
Thực ra lúc biết tin Vương Đình Phong gặp tai nạn không nhớ ra em, anh đã từng nghĩ bản thân sẽ có cơ hội theo đuổi em lần nữa.
Nhưng có vẻ anh đã sai và cách anh thể hiện điều đó càng sai hơn.
Những lời anh nói với em trong lúc nóng giận không suy nghĩ mà nhất thời nói ra.
Anh xin lỗi nếu như những lời đó đã làm em tổn thương.
Nhã Ân đứng hình nhìn Tần Hạo Thiên hồi lâu.
Thì ra, chuyện anh nói đến chính là việc hai người họ cãi nhau mấy tuần trước.
Vốn dĩ cô không hề để tâm tới nó thậm chí đã quên đi từ lâu.
Hôm nay thấy anh xin lỗi với thái độ thành thật như vậy, cô cũng không nỡ trách.
Nhã Ân mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng đáp lại:
Anh đừng quan tâm quá nhiều về nó, em không giận anh đâu.
Dù sao chuyện cũng đã qua rồi chúng ta không nên nhắc lại.
Em cũng không để bụng.
Nếu vậy...chúng ta có thể làm bạn như trước được không?
Tại sao lại không? Có được một người bạn như anh là điều may mắn đối với em.
Cảm ơn em.
Cả hai nhìn nhau cười vui vẻ.
Một người thì cảm thấy thoải mái khi đã nói ra hết lỗi lầm của mình, người còn lại cũng cảm thấy vui khi không còn những mối lo nghĩ vẩn vơ.
Nhã Ân xuống xe tạm biệt Tần Hạo Thiên, đợi tới khi chiếc xe anh khuất dần vào con đường lớn cô mới yên tâm vào nhà.
Bước tới bậc thềm vừa định lấy chìa khóa mở cửa, Nhã Ân thấy cửa đã mở sẵn.
Cô chau mày khó hiểu, tinh thần cảnh giác nâng cao cẩn thận đẩy cửa bước vào.
Trong phòng khách cô thấy thấp thoáng bóng dáng của một người đàn ông ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế sofa.
Dáng ngồi thể hiện khí thế vương giả khó ai bì kịp.
Dưới ánh đèn phòng mở nhạt, Nhã Ân đưa tay bật thêm một nấc.
Lúc này hình ảnh của người đàn ông kia mới hiện rõ trong mắt cô.
Người đó lại chẳng phải ai xa lạ mà chính là Vương Đình Phong.
Không cần hỏi cô cũng biết vì sao anh