Anh vừa định nắm tay thì cô vội vàng rút tay lại.
Nhã Ân giơ tay phía cửa nói:
Đi! Đi ra khỏi nhà cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh.
Anh nhìn theo hướng chỉ tay của cô rồi lắc đầu lia lịa:
Thôi! Vợ đừng đuổi anh đi.
Bây giờ vợ đuổi anh đi, anh biết ở đâu?
Ở đâu là chuyện của anh tôi không quan tâm? Tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi.
Không được đâu.
Chẳng phải anh còn Vương gia hay sao? Anh về Vương gia mà ôm ấp với Như Ly của anh đấy! Ở đây với tôi làm gì? Hơn nữa chúng ta sắp ra tòa ly hôn anh tốt nhất đừng có lại gần tôi.
Từng lời Nhã Ân nói ra vô cùng kiên quyết, khó mà thay đổi.
Vương Đình Phong lì đòn lắc đầu phản đối dù cô có đuổi thế nào cũng đứng im một chỗ.
Anh cứ đứng như vậy được một lúc lâu cô cũng phải khó chịu.
Nhã Ân khoanh tay trước пɡựᴄ thở dài:
Bây giờ anh có chịu đi không?
Đáp lại cô là cái lắc đầu từ anh.
Như hiểu ý, cô đành phải chiều theo:
Nếu vậy thì anh cứ đứng ở đây đi.
Dứt lời, Nhã Ân quay lưng bỏ lên trên lầu.
Vương Đình Phong nhìn theo bóng cô mà không nói một lời.
Hôm nay dù có ra sao anh cũng nhất quyết ở lại.
Bỏ mặc Vương Đình Phong đứng một mình dưới lầu, Nhã Ân lên trên phòng tắm rửa thay một bộ đồ thật thoải mái rồi xuống dưới nhà bếp nấu một chút đồ ăn cho bữa tối.
Cô đi qua đi lại trong nhà, còn anh ở đâu thì vẫn đứng im ở đó.
Trông anh bây giờ chẳng khác gì một đứa trẻ to xác làm chuyện sai mà bị phạt.
Dưới gian bếp nhỏ mùi thơm của thức ăn thoang thoảng trong nhà, nơi cánh mũi của anh cũng cảm nhận được.
Sau khi hoàn thành xong việc ở công ty anh đã vội vàng về đây đợi cô nên chưa kịp ăn gì.
Bụng đang đói mà lại ngửi thấy mùi thức ăn thơm như vậy càng khiến anh cồn cào ruột gan.
Một lúc sau, Nhã Ân từ trong bếp đi ra trên tay còn cầm một đ ĩa cơm rang đầy đủ màu sắc của các loại rau củ trông rất ngon.
Cô ngồi xuống ghế sofa, bật tivi lên vừa xem vừa ăn không để tâm tới người nào đó đang đói bụng đứng một chỗ.
Đối với cô, anh