Dáng vẻ hiện giờ của anh càng khiến cô thêm tức tối.
Rõ ràng anh là người làm sai đã không nhận lỗi, không giải thích lại còn trưng bộ mặt vui vẻ đó ra nhìn cô.
Nhã Ân tức giận, quát:
Anh còn cười được nữa hả? Những gì tôi nói là sự thặt phải không? Anh là đồ tồi, đồ đểu cáng, thói trăng hoa mãi không bỏ.
Ngoài Như Ly ra, anh đã quan hệ với bao nhiều người rồi hả? Tên khốn kiếp!
Nhã Ân lấy gối đánh liên tiếp vào người anh.
Vương Đình Phong không hề có ý định phản kháng, đợi cho đến khi cô lại anh mới lên tiếng:
Em đánh xong chưa?
Nhiêu đây không đủ cho lỗi lầm mà anh gây ra đâu.
Em hiểu lầm anh rồi.
Hiểu lầm gì chứ! Đó chính tai tôi nghe thấy âm thanh ghê tởm mà hai người phát ra từ trong phòng.
Anh bảo tôi hiểu lầm là hiểu lầm thế nào?
Vương Đình Phong thở dài chậm rãi giải thích:
Thật ra hôm đó là Như Ly chủ động với anh.
Anh vì không muốn động chạm đến cô ta nên đã mạnh tay vô tình khiến cô ta ngã xuống đất.
Những tiếng mà em nghe được không giống như những gì em nghĩ đâu.
Vì cú ngã đó nên Như Ly bị trật chân còn anh thì chỉ giúp cô ta chỉnh khớp.
Anh hoàn toàn trong sạch.
Nhã Ân nheo mắt đầy nghi ngờ.
Cô bán tín bán nghi về những lời anh nói.
Nhìn thái độ của Nhã Ân, Vương Đình Phong ngầm hiểu cô vẫn không tin lời anh.
Quả thực những lời nói suông không có bằng chứng quả thực không dễ để tin.
Nhưng bản thân anh hiểu rõ, anh và Như Ly chưa từng xảy ra chuyện sai trái.
Không còn cách nào khác, anh đành phải hạ quyết tâm:
Nhã Ân! Anh biết chỉ dựa vào những lời nói này em sẽ không tin.
Anh có thể thề rằng anh từng làm chuyện có lỗi với em.
Nếu sai, ra đường anh sẽ bị...
Vương Đình Phong còn chưa nói hết câu, Nhã Ân vội lấy tay che miệng anh lại.
Anh điên hả? Bị ô tô đâm hai lần chưa đủ hay sao mà muốn bị đâm thêm lần nữa?
Nhưng mà...
Được rồi, em tin anh.
Đừng thế mấy lời