Không phải anh đã giải thích là anh và cô ta không có gì rồi à? Em vẫn không tin anh sao?
Nhã Ân gật đầu tỏ vẻ không tin những gì anh nói.
Hôm qua anh đã giải thích tường tận, rõ ràng đến thế cuối cùng cô vẫn không tin.
Vương Đình Phong chỉ biết nén tiếng thở dài đầy bất lực.
Nhìn vẻ mặt của anh, Nhã Ân thích thú nói:
Nếu anh muốn em tin thì chứng minh đi.
Chứng minh bằng cách nào?
Đuổi Như Ly ra khỏi Vương gia!
Vương Đình Phong lúc đầu tỏ vẻ ngạc nhiên sau cùng lại gật đầu đồng ý.
Khi kết thúc công việc ở công ty, anh sẽ giải quyết chuyện đó ở nhà.
Không! Em muốn anh phải quyết ngay bây giờ.
Còn công việc ở đây?
Ông em lo!
Dứt lời, Nhã Ân kéo tay Vương Đình Phong ra khỏi phòng.
Hai người cứ như vậy mà rời khỏi công ty trở về Vương gia.
Vừa đi anh vừa nghĩ, cô vợ của mình quả thật bá đạo.
Lúc trước khi anh còn là một tên ngốc, cô đã đảm nhận vị trí phó giám đốc rất tốt mặc dù trước đó không hề có nhiều kinh nghiệm trong việc điều hành công ty hay tham gia các dự án, kế hoạch quan trọng.
Bây giờ rời khỏi công ty rồi, cô vẫn có ảnh hưởng tới Đài Bắc và điều không ngờ tới cổ đông lớn nhất của công ty ai lại chính là ông ngoại của Nhã Ân.
Trong đầu anh bỗng chốc suy nghĩ về tương lai của mình.
Nếu lỡ sau này anh có làm gì sai với cô thì chắc số phận cũng chẳng mấy yên ổn.
Mất một khoảng thời gian đi xe, cuối cùng cũng dừng lại trước biệt thự Vương gia.
Vương Đình Phong xuống xe trước mở cửa cho Nhã Ân.
Cô vui vẻ khoác tay anh đi vào.
Bên trong nhà, Như Ly đang ung dung ngồi khi xem tivi còn bác Lâm thì dọn dẹp dưới bếp.
Thấy anh về cô ta vội buông dĩa trái cây xuống đi lại cho anh:
Phong! Anh về rồi...
Ngữ điệu của Như Ly càng về sau càng yếu hơn đặc biệt là khi nhìn thấy Nhã Ân khoác tay anh.
Hai mắt cô ta đỏ long sòng sọc, chỉ thẳng tay vào mặt Nhã Ân quát lớn:
Hai người đang làm gì thế hả? Tại sao anh lại để cô ta khoác tay mình?
Nhã