Nhìn dáng vẻ thê thảm của cô ta bây giờ, Nhã Ân vừa thương cảm vừa căm hận.
Cô nhớ lại, đây cũng chính là dáng vẻ khi cô bị Như Ly đẩy ngã ở bệnh viện.
Đau đớn tủi nhục khi bị người mình yêu quay lưng.
Cô không biết Như Ly có tình cảm với Vương Đình Phong hay không nhưng đây là cái giá mà cô ta phải trả.
Nhã Ân đưa tay lên, vén chỗ tóc rối của Như Ly sang một bên, ngữ điệu nhẹ nhàng mà thâm cay:
Đáng lẽ, cô phải có nhiều lựa chọn hơn cho bản thân mình nhưng cuối cùng lại đi phá hoại hạnh phúc người khác.
Sẽ chẳng có hạnh phúc nào cho kẻ thứ ba đâu.
Trong tình yêu không dựa vào ai yêu ai nhiều hơn để phân biệt kẻ thứ ba.
Đã là kẻ chen chân vào cuộc tình của người khác thì mãi mãi là kẻ thứ ba.
Dứt lời, Nhã Ân đứng dậy.
Cô nhìn người con gái dưới chân mình bằng ánh mắt khinh thường nói:
Vương gia chúng tôi không chứa loại người như cô.
Mời cô ra khỏi đây!
Nhã Ân vừa nói dứt câu, bác Lâm từ trên lầu đi xuống kéo theo một chiếc vali rất to trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Bác đặt vali kế bên Như Ly, niềm nở nói:
Tôi đã dọn đồ cho cô xong rồi, đảm bảo trong nhà này không còn thứ gì của cô còn sót lại.
Cô có thể yên tâm và rời đi không cần quay lại nhé!
Hành động của bác Lâm khiến Vương Đình Phong bật cười.
Anh không ngờ người bác của mình lại nhanh nhẹn trong những việc này đến thế.
Bị đánh, bị chửi, bị đuổi.
Bao nhiêu căm hờn Như Ly kìm nén vào bên trong.
Cô ta vịn tay xuống đất đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu hàng lên những tia máu đầy giận dữ nhìn thẳng vào Nhã Ân mà cảnh cáo:
Tôi nhất định sẽ khiến cô đau khổ!
Như Ly cách nhìn xung quanh một lượt rồi kéo vali ra khỏi nhà.
Đi đến cửa, cô ta bắt gặp Vương phu nhân đã đứng đó từ bao giờ.
Vậy là từ đầu đến cuối câu chuyện bà ta đều nghe thấy hết.
Mọi lần, Như Ly sẽ cầu xin bà ta để bản thân được ở lại nhưng lần này thì không.
Cô ta nhanh chóng lướt qua người bà và dường như trong đầu đã có kế hoạch gì đó.
Vương phu nhân lúc này từ bên ngoài bước vào thản nhiên như chưa từng nghe thấy