Càng suy diễn bà ta càng thêm căm ghét anh.
Trong tâm trí của bà, Vương Đình Phong chính là kẻ ác gây ra rắc rối cho Vương Đình Viễn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy tới khi ông Vương tỉnh thì Vương Đình Viễn sẽ mất trắng.
Bà ta không thể để chuyện đó xảy ra, nhất định phải làm nó thay đổi.
Căn phòng tĩnh lặng chỉ còn lại hơi thở đều đều.
Vương phu nhân trầm ngâm chìm trong suy nghĩ riêng tư.
Cứ ngồi như vậy mặc kệ thời gian đang trôi, tiếng kêu của đồng hồ treo tường không ngừng vang lên.
Sau một lúc thẫn thờ, bà ta quyết định đến gặp Vương Đình Phong nói chuyện.
Đứng trước cửa phòng anh, bà ta chần chừ mãi không dám gõ cửa.
Tới khi có được can đảm thì một giọng nói bất ngờ vang lên:
Mẹ đứng trước cửa phòng con có chuyện gì không?
Vương phu nhân giật nảy mình hệt mình đang làm chuyện sai trái mà bị phát hiện.
Mặt mày tái xanh, mồ hôi trên trán nhễ nhại.
Vương Đình Phong thấy thấy sắc mặt mẹ mình không ổn, sợ bà bị bệnh liền hỏi han:
Sao mẹ chảy nhiều mồ hôi vậy? Mẹ đau ở đâu à? Hay vẫn giận chuyện ở công ty?
Bà ta gượng cười, nụ cười giả tạo nhất bà từng có:
Mẹ không bệnh cũng không giận chuyện ở công ty.
Thực ra quyết định của các cổ đông rất sáng suốt.
Thằng Viễn mặc dù nhiều năm làm việc ở công ty nhưng mắc rất nhiều sai lầm và vẫn chưa đủ kinh nghiệm.
Chức vụ chủ tịch đối với nó vẫn còn khá xa.
Sau chuyện này, chắc hẳn nó sẽ suy xét lại mình.
Mẹ nghĩ được vậy thì tốt quá!
Vương Đình Phong vui vẻ đáp lại bà.
Khi nãy anh còn lo bà vì chuyện Vương Đình Viễn không được làm chủ tịch mà sinh bệnh, rồi thêm ghét anh bởi dẫu sao anh cũng là cháu rể ông Lý.
Thấy bà suy nghĩ tích cực như vậy anh cũng an tâm phần nào.
Mặc dù từ nhỏ đến lớn không nhận được nhiều sự quan tâm từ bà nhưng anh vẫn rất thương bà bởi bà là mẹ của anh.
Nhìn thấy Vương Đình Phong vui cười trong lòng bà càng thêm tức giận nhưng vẫn cố kìm nén bên trong.
Bà nhẹ nhàng nói anh:
Sắp tới công ty có một dự án xây dựng lớn mà dự án nó được