‘‘Ai là người đã phóng hỏa?’’
Câu hỏi của Vương Đình Phong vang lên khiến Nhã Ân giật mình.
Cô rót nước đưa cho anh rồi đáp:
‘‘Là một tên tâm thần!’’
‘‘Tâm thần?’’
‘‘Ừ, đây là kẻ được xác định đã gϊếŧ hại gia đình trong căn nhà đó 5 năm trước.
Cho đến tận bây giờ công an mới điều tra ra hắn và cũng chính hắn là người phóng hỏa.’’
Vương Đình Phong chỉ nghe không đáp, trong lòng cảm thấy yên tâm bởi kẻ phóng hỏa là một người khác.
Chợt, cánh cửa phòng bệnh đột ngột mở ra.
Vương phu nhân từ bên ngoài bước vào, dáng vẻ khép nép, ánh mắt nhìn anh đầy tội lỗi không còn sự uy quyền như trước.
Nhìn thấy bà, Nhã Ân hiểu ý tự động đứng dậy rời khỏi phòng trả lại không gian riêng tư cho hai người.
Vương phu nhân tiến đến ngồi xuống kế bên Vương Đình Phong.
Đối diện với con trai mình, bà không biết nói gì hơn sau những gì mình đã gây ra.
Trong bà bây giờ toàn là cảm giác tội lỗi, day dứt đến khó chịu.
‘‘Mẹ không cần phải cảm thấy có lỗi.
Mọi chuyện đã qua rồi! Con cũng không để tâm.’’
Bà ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt trắng đục vì tuổi tác hiện rõ sự ngạc nhiên.
Chỉ cần nhìn dáng vẻ này của bà thôi, anh cũng đã đoán được bà đã biết hết sự thật.
Bây giờ anh có hận bà, có trách bà cũng chẳng làm được gì.
Dù sao mọi thứ cũng không quá nghiêm trọng, bây giờ anh đã an toàn.
Điều làm anh thất vọng nhất chính là bà đã không yêu thương cả hai người con cho dù đó là con ruột hay con nuôi.
Vương phu nhân cảm thấy hối hận, đối diện với anh chỉ biết cúi gằm mặt xuống.
Giọng nói nghẹn ngào:
‘‘Mẹ xin lỗi! Mẹ xin lỗi con nhiều lắm.
Chính mẹ đã từng muốn gϊếŧ con đến hai lần.
Mẹ… Mẹ không biết nói gì hơn ngoài lời xin lỗi.’’
‘‘Việc xảy ra hỏa hoạn ở nhà hoang không phải lỗi của mẹ.
Người phóng hỏa cũng không phải gã mà mẹ đã trả tiền nên đừng ăn năn về nó.’’
Vương Đình Phong đã biết trước cuộc nói chuyện giữa Vương phu nhân