Bên cạnh phòng.
Vương Đình Viễn tỉnh dậy với chiếc chân bị bó bột.
Bác sĩ nói chân hắn chỉ bị gãy xương điều trị một thời gian sẽ đi lại bình thường, không để lại di chứng về sau.
Ông Vương ngồi trên xe lăn vẻ mặt lo lắng nhìn Vương Đình Viễn, ngữ điệu có phần trách móc:
Lần sau làm chuyện gì cũng phải cẩn thận.
Mạng sống chứ không phải thứ đem ra để đùa.
Con biết rồi thưa ba...à không thưa bác.
Ông Vương nghe Vương Đình Viễn nói lập tức đánh vào vai hắn một cái:
Bác cái gì mà bác.
Mới hít một tí khói độc mà lú lẫn rồi à? Tôi là ba anh chứ bác nào?
Nhưng con đâu phải người nhà họ Vương.
Bây giờ thì không phải nhưng sau này thì phải.
Không làm con ruột thì làm con rể, chẳng lẽ cậu định không cưới con gái tôi?
Câu nói của ông Vương khiến Vương Đình Viễn vô cùng ngạc nhiên.
Hai tai ong ong như không tin vào điều mình nghe thấy.
Ông vừa nói con rể?
Vương Đình Viễn lập tức quay đầu sang bên cạnh liền bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của Gia Hân.
Cô tức giận quát:
Nhìn gì mà nhìn! Tôi cũng không muốn ở đây mấy ngày chăm sóc cho anh đâu chẳng qua là ba tôi yêu cầu nên tôi mới làm.
Tôi cũng chẳng ưa gì anh.
Ông Vương chau mày không hài lòng với cách nói của Gia Hân liền chỉnh đốn ngay:
Con ăn nói kiểu gì thế hả?
Vương Đình Viễn xua tay:
Không sao đâu, con quen rồi.
Tính khí cô ấy nóng nảy con chịu đựng được, chỉ sợ sau này các con con sẽ khổ thôi.
Ai nói tôi sẽ sinh con cho anh hả tên ngốc kia?
Gia Hân giận dữ đánh mạnh vào người Vương Đình Viễn mấy cái.
Cô vừa giận vừa ngại hai má ửng hồng trông rất dễ thương.
Vương Đình Viễn mặc dù đau nhưng vẫn chịu đựng, hắn nắm lấy tay cô, hạ giọng:
Anh biết những chuyện anh làm trong thời gian qua rất khó tha thứ.
Nhưng vì em và vì con chúng ta sau này, anh nhất định sẽ thay đổi.
Em cho anh một cơ hội được không?
[...]
Tôi chưa có ý định cưới anh.
Đừng mơ đến chuyện có con.
Còn việc tha thứ còn phải xem xét thái độ.
Anh nhất định sẽ không làm em thất vọng.
Dứt lời, Vương Đình Viễn quay sang phía ông Vương.
Dường như hiểu hắn đang muốn nói gì, ông lên tiếng ngay:
Được rồi, mọi chuyện cũng đã