Đây đã là lần thứ hai, hắn đánh mất hợp đồng lớn của công ty.
Lần này muốn xin thêm một cơ hội cũng khó bởi bố hắn không phải người dễ tính.
Có điều, hắn không thể để công ty rơi vào tay anh trai ngốc của hắn.
Vương Đình Viễn cúi gập người xuống, khẩn thiết van nài:
Mong bố cho con thêm một cơ hội, con nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra thêm lần nào nữa.
Hứa rồi lại thất hứa.
Đã bao lần ta cho con cơ hội rồi?
Con nhất định sẽ không tái phạm.
Làm ơn, hãy tin con!
Ông Vương chỉ nghe không đáp.
Gương mặt trải qua nhiều sương gió cùng cặp mắt trắng đục khẽ nheo lại.
Cho Vương Đình Viễn thêm một cơ hội khiến ông lưỡng lự nhưng cuối cũng vẫn đưa ra quyết định.
Ta cho con thêm một cơ hội.
Nếu xảy ra chuyện một lần nữa thì đừng nghĩ đến quyền thừa kế.
Con hiểu rồi.
Vương Đình Viễn gật đầu.
Ông Vương thấy con hạ quyết tâm như vậy cũng mừng.
Có hai đứa con, ông không muốn thiên vị ai cũng không muốn cho ai quá nhiều cơ hội.
Đây sẽ là lần cuối cùng, ông tha thứ cho Vương Đình Viễn.
...
Sau một ngày tất bật ở công ty, Nhã Ân trở về nhà.
Giải quyết xong chuyện của anh và Như Ly trong người cô cũng thấy nhẹ nhõm hơn.
Vì phải làm việc cả ngày nên cô đã nói anh về trước còn bản thân bây giờ mới lê bước vào nhà.
Nhã Ân đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, căn nhà trống huơ trống hoắc.
Có lẽ bác quản qua vẫn chưa giải quyết xong chuyện nên chưa về, còn anh giờ này đang ngồi trên phòng chơi game.
Cô thở hắt ra một tiếng rồi bước từng bước nặng nề lên cầu thang.
Đứng trước phòng, cô hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa đi vào.
Đình Phong! Em về rồi!
Ném túi xách sang một bên, Nhã Ân nằm vật xuống giường.
Đôi mắt sáng nhìn lên trần nhà với bao suy tư.
Kể cũng lạ thường ngày nghe tiếng cô về, anh liền chạy ra đón.
Hôm nay cô vào phòng cũng được một lúc nhưng không thấy anh.
Lấy làm lạ, cô ngồi dậy tính gọi tên anh thì tiếng anh vọng ra:
Vợ ơi!
Đình Phong?
Vương Đình Phong từ bên trong phòng tắm bước ra, trên tay còn cầm một thau nước.
Anh