Vương Đình Phong nhoài người về trước nhìn xem tình hình cô thế nào.
Thấy vợ mình nhắm nghiền mắt lại, hỏi cũng không trả lời nên anh nghĩ cô đã ngủ.
Cánh tay to lớn vẫn ôm chặt lấy cô không buông, cả thân hình to lớn dán chặt vào người cô.
Ai đời lại đi khen пɡựᴄ người phụ nữ khác to hơn vợ mình trước mặt giống anh không? Nhưng anh vẫn ngây ngô không hiểu, anh chỉ biết vợ không thích anh nhắc đến cô thư ký nên anh mới không nhắc đến.
Làm vợ giận thiệt thòi đủ điều, vừa không có ai nói chuyện, vừa bị bỏ rơi một mình.
Anh không thích chuyện này một chút nào nhưng đâu thể làm gì khác, việc anh làm anh phải gánh chịu, phải chấp nhận những gì mà lời nói hồn nhiên kia mang đến.
Anh nằm trên giường lim dim một lúc rồi cũng chìm dần vào giấc ngủ.
Cả căn phòng được bao trùm bởi sự tĩnh lặng và ánh đèn vàng nhạt mờ mờ ảo ảo.
Trên tường tiếng kim đồng hồ chạy tích tắc từng giây, dù chỉ là những âm thanh nhỏ nhưng cũng quá đỗi to lớn trong lúc này.
Bên ngoài trăng rọi sáng một mảng vào phòng thông qua khung cửa sổ nhỏ.
Đêm nay, lại là một đêm dài.
————
Sáng.
Những tia nắng đầu tiên len lỏi qua khung cửa kính chiếu vào nơi anh gối đầu.
Vương Đình Phong khẽ chau mày nhăn nhó, bàn tay theo phản xạ quờ quạng xung quanh.
Đến khi nhận nhận bên cạnh mình là một khoảng trống, anh mới tỉnh giấc.
Anh ngồi bật dậy, dụi mắt vài ba cái rồi nhìn đồng hồ treo tường.
Bây giờ mới chỉ hơn 7 giờ, thường ngày giờ này cô vẫn ở nhà đợi anh xuống cùng ăn sáng.
Hôm nay lại vội vàng bỏ đi như vậy chắc hẳn vẫn còn giận anh.
Vương Đình Phong không suy nghĩ gì nhiều mà bước xuống giường.
Anh đi thẳng một mạch vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.
Xong xuôi đâu đó, anh đi xuống lầu với tâm trạng đầu hứng khởi như thể ngày hôm qua chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đặt chân tới tầng một, gần gian bếp, anh ngửi thấy mùi hương thức ăn nức mũi.
Nhưng hương vị này khác lắm, không giống những món thường ngày cô nấu cho anh.
Lấy làm lạ, anh vội vàng bước xuống dưới bếp.
Từ xa nhìn lại, anh thấy hình ảnh một cô gái trong bộ váy