Như Ly hậm hực tiến đến phía bếp tiếp tục công việc đang dang dở của mình.
Bữa sáng hôm nay không phải Nhã Ân làm nên không vừa miệng.
Chẳng hiểu cô ta nấu thế nào, món thì ngọt, món thì mặn, Vương Đình Phong đành phải ăn tậm mấy miếng bánh mì có sẵn.
Cậu chủ ăn có vừa miệng không?
Câu hỏi của Như Lu suýt nữa làm anh chết sặc, trả lời thẳng quá thì không hay mà nói dỗi cũng không tốt.
Vương Đình Phong gượng cười, nhẹ nhàng đáp:
Lần sau, cô nên thử món ăn trước.
Vâng, em biết rồi.
Mà sao cô lại ở đây? Không phải cô ở công ty làm việc với vợ tôi hả?
Sắc mặt Như Ly thay đổi nhanh chóng, từ nụ cười niềm nở đón chờ câu trả lời của anh thay bằng sự buồn bã, ủ rũ.
Em bị phó giám đốc đuổi việc rồi.
Vậy sao?
Như Ly ngơ ngác nhìn Vương Đình Phong.
Hôm xảy ra chuyện ở công ty, anh là người đứng ra bảo vệ, vậy mà bây giờ khi nghe việc cô ta bị đuổi anh lại hờ hững thản nhiên thốt ra hai từ.
Có lẽ, cô ta đã quá ảo tưởng vị trí của mình.
Cố kìm nén sự tức giận, Như Ly tiến đến bàn ăn kéo ghế ngồi kế bên anh.
Cô ta hạ giọng:
Cậu chủ! Từ giờ em sẽ sống ở đây cùng cậu chủ, cậu có thích không?
Cô sống ở đây á? Vợ tôi sẽ không cho đâu.
Nếu vậy thì cậu sẽ bảo vệ em chứ? Em sợ cô chủ sẽ đánh em mất.
Như Ly sụt sịt vài tiếng rồi đưa tay lên lau nước mắt.
Nhìn thấy người khác khóc anh hoảng lắm vội vàng trấn an:
Cô đừng khóc, tôi sẽ bảo vệ cô mà.
Cậu nói thật hả?
Nhưng vợ tôi hiền lắm, cô ấy không đánh người bao giờ đâu.
Mà nếu có thì phải là những người đáng đánh, đánh những người xấu.
Nụ cười trên môi Như Ly chợt tắt, mới khi nãy còn hào hứng khi nghe anh nói bảo vệ mình nào ngờ ít phút sau lại bị đổ một gáo nước lạnh vào đầu.
Cô ta tự hỏi không biết anh có ngốc thật hay không? Có những chuyện khù khờ không biết