Bác quản gia nói, anh là con trai trưởng cần có người nối dõi mà để có người nối dõi thì cần phải sinh con.
Ban đầu, anh không hiểu vì sao mình phải làm như vậy.
Nhưng bác quản gia có bảo, chỉ khi sinh được con vợ anh mới không bị mắng.
Bản thân anh biết mình ngốc, không được mọi người tôn trọng ngay cả mẹ cũng ghét bỏ anh.
Trong nhà, ngoài bố ra chỉ có Nhã Ân luôn dịu dàng, yêu thương anh.
Có điều, do mẹ ghét anh nên ghét lây sang cô.
Anh để ý, mỗi lần cô làm gì mẹ đều trách mắng dù chuyện đó đúng hay sai.
Anh muốn bảo vệ cô nhưng sau những lần bảo vệ ấy mẹ đều ghét cô thêm.
Anh thương cô, không muốn để cô khổ nên mới thúc giục chuyện sinh con theo lời bác quản gia.
Rồi cuối cùng vẫn là công cốc.
Nhìn vẻ mặt ủ rũ của anh, cô nén tiếng thở dài.
Mong rằng sau lời giải thích này anh có thể hiểu rõ hơn.
Phong! Chúng ta nhất định sẽ có con.
Nghe vậy, anh ngẩng đầu vẻ mặt hớn hở nhìn cô:
Thật hả?
Thật! Chỉ cần anh đợi thêm một thời gian.
Có phải vợ sợ đau nên mới không dám sinh con, đúng không?
Sao anh lại nghĩ như vậy?
Anh xem trên tivi ấy, mấy người mang bầu bụng họ to như thế này này.
Đi lại khó khăn trông nặng nhọc lắm.
Anh vừa nói vừa lấy tay minh hoạ những gì mình biết.
Gương mặt hiện lên vẻ thích thú giống như một cậu nhóc đang vui vẻ tường thuật lại mọi thứ.
Cô chăm chú nhìn anh, rồi đáp lại:
Anh biết họ mang thai khó khăn như vậy.
Sao còn bắt em sinh con? Không lẽ...!anh không thương em nữa, anh ghét em rồi?
Đôi mắt to tròn của Nhã Ân ngấn lệ, mi mắt dần rủ xuống tỏ vẻ buồn bã.
Vương Đình Phong vội nắm tay vợ mình, anh lắc đầu vội vàng giải thích:
Không phải! Anh thương vợ mà, anh không bắt vợ sinh con nữa.
Vợ đừng buồn!
Bàn tay to lớn xoa nhẹ lên mu bàn tay cô, truyền đến nơi ấy một hơi ấm lạ thường.
Nhã Ân thở phào nhẹ nhõm, cuối cũng thì anh cũng chịu từ bỏ suy nghĩ sinh con.
Dùng lời lẽ để