Vương Đình Phong ơi là Vương Đình Phong! Anh đúng là một tên ngốc, ngốc đến nỗi không có thuốc nào cứu chữa.
Dù biết do di chứng của tai nạn nhưng không ngờ lại nặng đến thế.
Suy nghĩ sai lệch này của anh nhất định không được xuất hiện trong đầu một lần nữa.
Nhã Ân hít một hơi, nghiêm túc nói:
Anh mà đáp lại tình cảm của cô ta, em sẽ bỏ rơi anh.
Vương Đình Phong nghe vậy hốt hoảng, gương mặt có chút sững sờ:
Vợ đừng bỏ anh, anh không đáp lại cô thư ký nữa.
Nhưng mà...sao vợ lại không cho nhỉ? Bác quản gia nói, khi ai đó có tình cảm với mình thì mình phải thể hiện lại với người ta chứ.
Cô nhìn anh, cười bất lực.
Anh rất biết nghe lời, chỉ là hiểu sai ý nghĩa thôi.
Lại một lần nữa, cô phải tiếp tục giải thích cho anh hiểu:
Thật ra, có những tình cảm không nhất thiết phải đáp lại.
Bởi ta không biết, tình cảm đó có là thật lòng hay không.
Có những người đối tốt với mình nhưng không chắc họ thực sự là người tốt.
Anh hiểu ý em chứ?
Từng câu từng chữ Nhã Ân nói đều ngắt nhịp đều đặn thậm chí có chút chậm rãi.
Cô muốn anh hiểu toàn bộ những gì cô muốn truyền tải chứ không phải hiểu sang một ý khác.
Vương Đình Phong trầm ngâm, miệng lẩm bẩm mấy lời Nhã Ân vừa nói.
Ánh mắt đảo láo liếng như thể đang suy nghĩ chuyện gì quan trọng.
Phải mất đến một lúc lâu sau, anh mới đáp lại:
Anh hiểu rồi, anh sẽ không thân thiết với cô thư ký kia nữa.
Vậy thì tốt! Muộn rồi, anh về nhà trước đi làm xong việc, em sẽ về.
Anh ở đây cùng vợ được không?
Về nhà vẫn tốt hơn mà.
Cô mỉm cười nhìn anh.
Hiểu ý, anh chỉ ngậm ngùi gật đầu rời đi.
Vương Đình Phong bước được vài bước liền quay đầu lại chỗ Nhã Ân.
Thấy vậy, cô ngạc nhiên hỏi:
Anh còn quên gì sao?
Anh không đáp chỉ nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Hành động bất ngờ của anh khiến cô sững sờ, đôi tay nhỏ bé vội sờ cánh môi hồng.
Anh mỉm cười dịu dàng, hí hửng nói:
Hành động chỉ dành cho những người yêu nhau thôi.
Vợ bảo anh thế mà.
Khóe môi cô khẽ cong lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, đuôi mắt nheo lại đáp:
Anh mau về