Cũng đã hơn ba tuần anh chưa gặp ba, trông ông gầy đi chút ít.
Ba anh là một người cuồng công việc phần lớn thời gian đều ở công ty.
Nếu có về nhà thì cũng vào giữa khuya nên hai ba con không có nhiều thời gian dành cho nhau.
Có điều ông rất thương anh, khi Nhã Ân chưa về Vương gia, ông thường xuyên đưa anh đến công ty cũng làm việc và nói chuyện.
Tuy không giúp được gì cho ông nhưng anh vẫn cảm thấy đỡ cô đơn hơn khi ở một mình trong căn biệt thự to lớn.
Vương Đình Phong cẩn thận bước gần về chỗ ông, nhẹ nhàng cất tiếng:
Con chào ba!
Nghe tiếng anh, Ông Vương hạ tập tài liệu xuống đưa mắt nhìn rồi mỉm cười:
Đến rồi à? Vợ con đâu? Sao hai đứa không đi cùng với nhau?
Vợ con đi họp rồi chỉ có con tới đây thôi.
Ông Vương gật đầu hiểu ý.
Dạo gần đây công việc ở công ty hơi nhiều lại thêm số tiền thất thoát từ hợp đồng của Vương Đình Viễn nên mọi người đều phải cô gắng làm việc, ngay cả con dâu ông cũng vậy.
Ngẫm ngợi một hồi, ông nhìn anh chỉ tay về phía bàn:
Nếu vậy thì ngồi xuống, ba lấy nước cho con.
Vương Đình Phong cần cù ngoan ngoãn nghe theo lời ông ngồi xuống chiếc ghế sofa giữa phòng.
Ông Vương rời khỏi vị trí của mình, rót một cốc nước đặt vào tay anh.
Uống đi!
Con cảm ơn ba!"
Ông ngồi đối diện với anh, thở dài một tiếng.
Anh thấy vậy nhanh nhảu hỏi:
"Ba mệt lắm sao?"
"Cũng không hẳn, chỉ là công việc hơi nhiều.
Mấy tuần này ba không về nhà, có chuyện gì xảy ra không? Hay có ai bắt nạt con không?"
Vương Đình Phong trầm ngâm suy nghĩ, mãi một lúc sau mới đáp:
"Có vợ con ở bên cạnh rồi, không ai bắt nạt con đâu."
"Thế thì tốt!"
Ông Vương gật gù hài lòng, cười khà khà thành tiếng.
Nhìn thấy ông vui như vậy, anh cũng không muốn muốn nói ra sự thật để ông phiền lòng.
Anh không muốn ông biết, ở nhà Vương Đình Viễn đã bắt nạt mình ra sao và mẹ đã mắng chửi vợ anh thế nào.
Anh hiểu được nỗi vất vả của ông, cũng hiểu được những áp lực ông phải gánh vác.
Vì thế, anh không muốn