Sự im lặng dần bao trùm lấy căn phòng.
Tên là lần đầu tiên ông Vương không lên tiếng khi nói chuyện với anh, điều này khiến anh không quen.
Bầu không khí ngột ngạt này khiến anh khó, cuối cùng Vương Đình Phong lên tiếng:
Ba!
Ông Vương giật mình thu lại ánh mắt lơ đãng quay sang bên cạnh nhìn anh.
Có chuyện gì hả?
Tại con thấy ba không nói gì.
Hay là ba mệt?
Ba có mệt gì đâu chỉ là đang bận suy nghĩ mấy thứ linh tinh thôi đấy mà.
Cũng sắp tới giờ cơm trưa rồi, hai ba con mình ra quán cơm quen ăn một bữa.
Lâu lắm rồi hai ba con mình chưa đi ăn chung.
Vậy con gọi vợ con đi cùng được không?
Ông Vương bật cười thành tiếng vỗ vào vai anh mấy cái:
Cái thằng này từ khi có vợ là đội vợ lên đầu.
Một tiếng cũng vợ hai tiếng cũng vợ.
Con giống ba mà.
Thế con gọi vợ con đi cùng nhé?
Cũng được.
Nhưng mà hai ba con mình đến quán trước, bây giờ vợ con vẫn còn đang làm việc không tiện đi chung.
Vâng.
Ba con mình đi thôi!
Vương Đình Phong hào hứng đứng dậy đi trước, ông Vương vui vẻ theo sau anh.
Hai người rời khỏi công ty, lái xe đến quán cơm quen thuộc.
Trên đường đi, không khí trong xe lúc nào cũng thoải mái bởi tiếng trò chuyện của hai người.
Từ sau khi anh xảy ra tai nạn, hai người mới có những cuộc nói chuyện thoải mái như thế này.
Còn lúc trước, ngày nào anh cũng tụ tập đua xe, đến bar đâu có thời gian cho ông.
Chiếc xe di chuyển dần vào đường cao tốc.
Chạy được một quãng đường tương đối dài, Vương Đình Phong cảm thấy tốc độ của xe dần trở nên nhanh hơn.
Anh quay sang nói với ông:
Ba giảm tốc độ đi một chút.
Ba biết rồi, để ba giảm.
Ông Vương là người cầm lái nên nhanh chóng nhận ra tốc độ nhanh bất thường của chiếc xe.
Nhìn xuống đồng hồ đo tốc độ trước mặt, ông nhận thấy tốc độ xe đang vượt quá mức quy định.
Ông Vương nhanh chóng nhấn chân phanh ngặt nỗi dù có nhấn thế nào cũng không phản ứng.
Vương Đình Phong ngồi kế bên dần nhận ra điều bất thường, liên tục nhắc nhở ông:
Ba cẩn thận xe ở phía trước!
Ba mau giảm tốc độ lại đi!
Chiếc xe ngày một lao nhanh về phía trước, những phương tiện bên lại liên tục bấm còi báo hiệu.
Ông Vương toát hết mồ hôi cố gắng giữ bình tĩnh để giải quyết tình huống nhưng dường như vẫn không thay đổi được gì.
Chiếc