Bà ta nghe vậy trả lời:
Đây là bác Lâm, là quản gia trong nhà cũng là người làm lâu năm nhất ở đây.
Mọi người đều coi bác như người trong nhà.
Ra là vậy!
Nếu là người làm trong nhà cô ta sẽ có thái độ khác nhưng thấy bà ta có vẻ kính trọng bác Lâm nên Như Ly lập tức thay đổi sắc mặt.
Cô ta lễ phép nói:
Cháu chào bác! Cháu tên Như Ly
Cô là?
Bác Lâm vờ hỏi mặc dù biết rõ thân phận của cô ta.
Bác không muốn Vương phu nhân phát hiện những chuyện xảy ra ở Vương gia trong thời gian bác không ở đây, bác đều đã biết.
Vì thế bác phải làm ngơ.
Bà ta vốn định trả lời ngay nhưng khi thấy Nhã Ân từ nhà bếp đi ra liền cao giọng, dõng dạc đáp:
Đây là Như Ly, là con dâu trưởng của Vương gia.
Nhã Ân tiến gần đến chỗ bà ta liền khựng lại một lúc.
Cô đưa đôi mắt đầy bất ngờ nhìn bà rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Đặt ly nước xuống bàn, cô nói:
Con mời mẹ uống nước.
Bà ta lập tức giận dữ, trừng mắt nhìn cô:
Ai là mẹ cô? Ai cho cô gọi tôi bằng mẹ?
Dạ???
Nhã Ân bất ngờ Vương phu nhân là mẹ chồng cô, không gọi mẹ thì gọi bằng gì? Cô còn chưa kịp lên tiếng bà đã cất giọng:
Cô chỉ là kẻ ăn người ở trong nhà, thân phận thấp hèn mà dám gọi tôi bằng mẹ.
Từ nay về sau phải gọi bằng Phu nhân.
Nhưng thưa mẹ...
Những điều tôi nói cô không coi ra gì sao? Hay bị điếc rồi nên không nghe thấy?
Vâng con...tôi hiểu rồi thưa phu nhân
Bà ta gật gù tỏ vẻ hài lòng rồi đưa mắt nhìn xuống.
Thấy trên bàn chỉ có một cốc nước, bà tiếp tục cằn nhằn:
Cô làm ăn kiểu gì thế hả? Không thấy con dâu tôi đang ngồi kế bên sao mà chỉ mang ra một cốc nước? Mau vào lấy thêm nhanh.
Hai tay Nhã Ân nắm chặt lấy vạt áo.
Mặc dù trong lòng vô cùng phẫn nộ vì những lời bà ta nhưng không dám phản kháng.
Quay sang phía Như Ly liền bắt gặp ánh mắt khinh thường và vẻ mặt thoả mãn của cô ta.
Nhã Ân chỉ biết nuốt cơn tức giận vào trong.
Lúc định quay người đi vào