Mẹ! Mẹ làm gì đi chứ.
Mẹ không thấy ông ta nói chuyện quá đáng với con sao? Hay là mẹ đuổi việc ông ta đi giống như đuổi việc ai đó đấy.
Cô ta vừa nói vừa liếc mắt về phía cô nhìn đểu.
Nhã Ân vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì to tát thậm chị còn mỉm cười chế giễu làm Như Ly tức đến điên máu.
Mẹ!
Câm miệng!
Bà ta lớn tiếng quát khiến Như Ly tròn xoe mắt sợ hãi.
Hai tay vội vàng rút khỏi người bà.
Bà ta lườm cô ta:
Đừng đi quá giới hạn của mình.
Như Ly lập tức hỏi ý bà ta liền cụp mi mắt xuống không dám vòi vĩnh hay giận dỗi gì.
Nhã Ân đứng bên ngoài lặng lẽ quan sát thái độ của Vương phu nhân.
Bấy lâu nay cô bận quan tâm Vương Đình Phong và công ty nên không để ý đến mọi người xung quanh.
Bây giờ được tận mắt chứng kiến đầu óc mới thông suốt.
Từ khi về đây ở, cô đã chứng kiến khá nhiều lần cảnh ba mẹ chồng mình bất đồng quan điểm thậm chí lớn tiếng với nhau.
Lần nào bà ta cũng cố cãi thắng ông Vương cho bằng được mặc dù bà có sai chăng nữa.
Nhưng khi nói chuyện với bác Lâm, bà ta chỉ im lặng chịu đựng không dám hó hé nửa lời.
Điều này khiến cô nảy sinh nghi ngờ mối quan hệ giữa hai người.
Một lúc sau, bác Lâm bước ra ngoài trên tay còn cầm một ly nước.
Đặt nó xuống ban bác nói:
Nước của cô đây.
Cơm nước chúng tôi đã chuẩn bị xong, khi nào hai người đói có thể vào ăn.
Chúng tôi xin phép!
Dứt lời, bác quay sang nhìn Nhã Ân gật đầu một cái ra hiệu.
Hiểu ý, cô nhanh chân đi theo bác lên lầu.
Bà ta nhìn theo bóng lưng hai người khuất dần rồi khẽ thở dài một tiếng.
Đôi mắt bà ta không chứa hận thù cũng không còn sự căm ghét ngược lại đôi mắt ấy chứa rất nhiều tâm sự khó nói.
————
Bệnh viện Bác Ái.
Phòng bệnh 307.
Vương Đình Phong di chuyển từng bước khó khăn cùng với cây truyền nước biển trên tay.
Anh tiến gần đến chỗ giường bệnh của ông, kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh.
Nhìn ba mình trong tình trạng hôn mê, anh chỉ biết im lặng chịu đựng mà không thể giúp gì.
Vụ tai nạn xảy ra quá bất ngờ khiến anh không lường trước.
Cả hai người đều ngồi trên cùng chiếc xe đó nhưng cuối