Gặp em trai, anh vui mừng tiến đến đáp:
Anh về rồi.
Hôm nay em đi làm hả?
Vương Đình Viễn lắc đầu:
Không, em ở nhà chơi với anh.
Nghe vậy, đôi mắt Vương Đình Phong sáng rực lên như nhìn thấy vàng.
Anh phấn khích hỏi lại:
Em nói thật à?
Dĩ nhiên.
Thế lên phòng anh.
Hai chúng mình chơi game đi, hôm qua bố mua cho anh bộ game mới hay cực.
Vương Đình Viễn tặc lưỡi tỏ vẻ chán nản:
Thời buổi này ai còn chơi game nữa.
Những thứ đó chỉ dành cho bọn trẻ con thôi.
Vương Đình Phong không nói gì, nét mặt có chút buồn bã.
Anh biết Vương Đình Viễn không thích chơi mấy trò đó với anh nhưng dù sao anh cũng có lòng tốt vậy mà lại bị từ chối thẳng thừng như vậy.
Ý tốt bị từ chối lại thêm việc Vương Đình Viễn nói mấy thứ đó dành cho trẻ con khiến anh không vui.
Anh lớn rồi, có phải trẻ con nữa đâu.
Vương Đình Phong ngẩng đầu lên đối diện với Vương Đình Viễn ra dáng một người anh lớn, nghiêm giọng nói:
Em không chơi thì thôi, anh tự chơi.
Với lại, mấy trò đó người lớn cũng chơi được.
Dứt lời, Vương Đình Phong quay lưng bỏ đi.
Vương Đình Viễn nhìn theo bóng anh, trong đầu bất chợt hiện lên một suy nghĩ.
Hắn vội chạy theo giữ anh lại:
Khoan đã.
Anh lườm mắt:
Có chuyện gì?
Hắn biết anh giận liền cười trừ đáp:
Thật ra không phải là em không muốn chơi cùng anh mà em có cái này hay ho hơn nhiều.
Hay hơn á?
Anh tròn xoe mắt ngạc nhiên, vẻ mặt xem chừng rất mong đợi.
Là trò gì đấy?
Hắn lại gần khoác tay lên vai anh thì thầm:
Trò này đảm bảo anh mà chơi sẽ khiến chị dâu vui vẻ cho mà xem.
Thật á?
Thật! Thế anh có muốn thử không?
Có, có.
Thế thì đi lên phòng.
Vương Đình Phong hí hửng nhanh chân theo sau Vương Đình Viễn.
Chơi gì thì chơi chứ làm cho vợ mình vui là anh đồng ý không một chút do dự, mà không đề phòng đó là tốt hay xấu.
———
Chiều muộn.
Giải quyết xong công việc ở công ty, Nhã Ân trở về với trạng thái đầy mệt mỏi.
Cô lê từng bước chân nặng