Ngày mai cậu sẽ có kết quả.
Vương Đình Viễn gật đầu hiểu ý rồi đứng dậy rời đi.
Bác sĩ Trương cũng nhanh chóng tiến ra phía cửa tiễn hắn.
Đợi bóng dáng hắn khuất dần sau dãy hành lang, sắc mặt ông lập tức thay đổi.
Sự khinh thường lộ rõ trên mặt.
Bác sĩ Trương quay người định trở lại phòng liền bị hù doạ bởi một y tá.
Ông ta giật thót tim khi nhìn thấy người đứng sau im lặng không nên tiếng.
Cô làm gì mà như ma thế hả, y tá Phương? Mà cô đứng đây từ khi nào?
Ông ta vừa nói vừa đưa tay vuốt пɡựᴄ.
Có lẽ khi nãy đã bị doạ cho sợ tái xanh xẩm mặt mày, mồ hôi vã ra như tắm.
Y tá Phương bình thản đáp:
Tôi đứng ở đây được một lúc rồi, từ lúc mà bác sĩ tiễn cậu Vương Đình Viễn đi đấy chẳng qua là bác sĩ không thấy thôi.
Bác sĩ Trương thở dài một tiếng:
Thế cô đến tìm tôi có việc gì?
Tôi đến đưa cho bác sĩ kết quả xét nghiệm của bệnh nhân.
Y tá Phương đưa hồ sơ ra phía trước, ông ta nhanh tay lấy chúng, nói:
Lần sau đi đứng phải lên tiếng, khi nãy suýt nữa làm tôi đứng tim.
Xin lỗi thưa bác sĩ.
À đúng rồi, cô báo với phòng xét nghiệm chuẩn bị đồ cho tôi.
Bác sĩ muốn xét nghiệm gì sao? Có cần tôi giúp gì không?
Không cần.
Cô đi kêu họ chuẩn bị là được.
Vâng, tôi xin phép.
Dứt lời, y tá Phương nhanh chóng rời đi.
Bác sĩ Trương đứng bên ngoài một lúc lâu rồi mới bước vào bên trong.
Rời khỏi bệnh viện, Vương Đình Viễn lái xe đến quán cà phê hắn thường hẹn Gia Hân.
Suốt quãng đường đi hắn đã gọi cho cô rất nhiều lần nhưng vẫn không có hồi âm.
Vương Đình Viễn biết trước nay Gia Hân là người nói là làm nhưng thật không ngờ cô lại tuyệt tình với hắn như vậy.
Hiện giờ đầu óc hắn đang rất rối bời, hắn không xác định được bản thân cần gì và chỉ muốn gặp cô.
Đến quán nước, hắn bước tới nơi hai người thường ngồi gọi hai ly nước quen thuộc rồi bắt đầu bấm số gọi cho cô.
Bên kia đầu dây tiếng chuông vang lên không ngừng nhưng lại không có lấy một câu trả lời.
Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy, đến cuộc gọi thứ 10 Gia Hân mới bắt