Có giúp không?
Giọng nói của anh vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Người đàn ông kia thở dài một tiếng:
Giúp chuyện gì.
Điều tra vụ tai nạn một năm trước và vụ xảy ra gần đây.
Làm xong thì xoá nợ.
Còn xem xét.
Dứt lời, anh cúp máy.
Cuộc nói chuyện cục súc gắn gọn giữa hai người đàn ông cứ thế mà kết thúc trả lời bầu không khí tĩnh lặng vốn có của căn phòng.
...
Sau lần nói chuyện với Gia Hân, Vương Đình Viễn không trở về nhà mà tới biệt thự của mình để sống.
Những ngày qua mặc dù trong công ty có nhiều thay đổi nhưng vẫn không làm hắn để tâm.
Suy nghĩ thật kỹ những lời Gia Hân nói, Vương Đình Viễn quyết định xét nghiệm ADN của hắn và ông Vương.
Mặc dù nhiều lần tự phủ nhận nhưng đâu đó trong đầu hắn vẫn nảy lên ý định này.
Nghĩ là làm Vương Đình Viễn lái xe đến bệnh viện Bác Ái.
Suốt quãng đường đi hắn không hề đán đo do dự, nếu như hắn không phải con ruột của ông Vương thì cũng chẳng sao bởi hiện giờ ông không thể tỉnh dậy.
Mất gần 30 phút lái xe, Vương Đình Viễn cuối cùng cũng đến bệnh viện.
Hắn đến phòng tìm bác sĩ phụ trách của ông Vương.
Đứng trước cửa, chần chừ rất lâu hắn mới đưa tay lên gõ.
Mời vào!
Từ bên trong phòng vọng ra giọng nói của một người đàn ông.
Được sự cho phép, Vương Đình Viễn mới bước vào.
Vừa nhìn thấy hắn, bác sĩ trưởng khoa buông vội cây bút trên tay xuống khẩn trương đứng dậy đón hắn.
Vương nhị thiếu gia! Mời cậu ngồi.
Mặt hắn không một chút cảm xúc.
Trước lời nói đó của bác sĩ chỉ gật đầu một cái trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Bệnh viện này được Vương gia hỗ trợ rất nhiều nên nào có y bác sĩ nào thấy hắn mà không chào hỏi.
Bác sĩ Trương nhìn Vương Đình Viễn nở một nụ cười, niềm nở hỏi:
Không biết hôm nay cậu Vương nhị thiếu gia tới đây tìm tôi có chuyện gì không?
Vương Đình Viễn ngồi vắt chéo chân hai tay đặt lên thành ghế, cả người đều tỏa ra khí chất thượng lưu.
Mặc dù hắn đến đây để nhờ sự giúp đỡ của người khác, nhưng thái độ thì hoàn toàn ngược lại.
Yết hầu của hắn chuyển động lên xuống, gương mặt góc cạnh