Cách xưng hô này của hai người từ trước đến nay vẫn luôn như vậy.
Bây giờ chỉ vì một chút lãng quên, anh lại muốn cô thay đổi đi thói quen của mình chẳng phải là đang làm khó cô sao?
Trước khi anh về nhà, cô đã tự dặn lòng mình không được yếu đuối.
Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng phải giữ được bình tĩnh nhưng những lời anh nói khi nãy khiến cô không kìm được lòng mình.
Nước mắt vô thức rơi xuống, lăn dài trên gò má.
Thấy cô khóc, anh vô cùng khó chịu.
Bàn tay bất giác đưa lên lau nước mắt cho cô nhưng còn chưa kịp chạm tới đã bị cô ngăn lại.
Nhã Ân lùi về sau vài bước, tự lau nước mắt cho chính bản thân mình.
Cô hít một hơi thật sâu, gượng gạo nói:
Nếu anh...à không, thiếu gia đã nói vậy thì từ nay tôi sẽ thay đổi.
Xin lỗi vì đã khiến thiếu gia không hài lòng.
Nhã Ân khẽ cúi đầu.
Cô không muốn anh thấy bộ xã yếu đuối lúc này của mình.
Giờ đây trong trí nhớ của anh, anh và cô là hai người xa lạ.
Cô không có tư cách gì để gọi thẳng tên anh.
Cảm giác bị người mình yêu nhất quên đi bản thân, quên đi những ký ức đẹp từng có của cả hai, ngay cả những thói quen in hàng ngày cũng phải thay đổi.
Nó thực sự rất đau đớn! Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác đành phải bất lực nhìn nó diễn ra.
Kể từ khi gặp Nhã Ân ở bệnh viện đến lúc đối diện với nhau trong căn phòng này, Vương Đình Phong luôn có trong mình cảm giác quen thuộc giống như thế hai người đã quen biết từ lâu.
Mặc dù anh cố gắng nhớ nhưng mỗi lần như vậy đầu anh đều rất đâu.
Nhìn dáng nhỏ bé đang cúi đầu trước mặt mình, anh định lên tiếng thì cô đã chen ngang:
Nếu như thiếu gia không còn gì căn dặn thì tôi xin phép.
Dứt lời, Nhã Ân vội vàng quay lưng rời đi.
Vương Đình Phong vẫn ngồi đó, ánh mắt luôn dõi theo bóng dáng cô cho đến khi khuất dần sau cánh cửa.
Dường như anh vừa đánh mất một thứ gì đó rất quan