Nhã Ân cười nhạt: Cho dù tôi có bị đuổi khỏi Vương gia thì cô mãi mãi vẫn là kẻ thay thế, là kẻ thứ ba chen chân vào hạnh phúc gia đình người khác.
Cô nên nhớ tôi là con dâu được Vương gia hỏi cưới đàng hoàng chứ không giống như cô, kẻ lợi dụng người khác để đạt được mục đích của mình.
Những lời Nhã Ân nói như nhát dao chí mạng đâm thẳng vào tim đen Như Ly.
Trước giờ cô ta vẫn hả hê với những việc mà mình làm được thật không ngờ chính việc làm đó là nỗi sỉ nhục lớn nhất của cô ta ngày hôm nay.
Như Ly nắm chặt tay lại, tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng bừng.
Mặc dù rất muốn trả đũa nhưng cô ta không đủ lý lẽ để đáp lại Nhã Ân.
Trong lúc hoảng loạn, Như Ly vô tình nhìn thấy con dao trên thớt.
Khóe môi cô ta muốn nở một nụ cười đầy ranh mãnh, lời nói cũng chứa nhiều ẩn ý:
Có muốn biết tôi là kẻ thay thế hay không cô sẽ biết ngay thôi.
Nhã Ân chau mày khó hiểu:
Cô nói vậy là sao?
Như Ly không đáp lại mà trực tiếp cầm con dao lên cứa mạnh vào lòng bàn tay mình.
Lực cắt tuy không quá sâu nhưng máu chảy ra tương đối nhiều.
Trong khi Nhã Ân vẫn ngơ ngác không hiểu cô ta đang làm gì Như Ly đã đặt con dao vào tay cô rồi hét toáng lên:
Aaaa...Cô làm cái gì vậy hả? Tôi chị đang muốn giúp cô thôi mà.
Phong! Cứu em với, Nhã Ân...cô ta muốn gϊếŧ em!
Như Ly cố tình nói lớn để để Vương Đình Phong có thể nghe thấy.
Nhã Ân nhanh chóng nhận ra ý đồ xấu xa của Như Ly.
Cô không hề hoảng loạn ngược lại còn tỏ ra bình tĩnh đứng xem cô ta diễn trò hề.
Khóe môi khẽ nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Bằng ngữ điệu trầm lắng, nhẹ nhàng cô nói:
Cô muốn chơi, tôi chơi cùng với cô.
Nhã Ân vội vàng lấy siêu nước trên bàn đổ vào tay mình rồi ném mạnh nó xuống đồng thời cũng ngã quỵ xuống đất, con dao trên tay nhanh chóng rơi ở một nơi khác.
Cô hét toáng lên:
Aaaa...
Như Ly ngây người nhìn Nhã