Nếu Nhã Ân chỉ dừng lại ở câu nói đầu tiên thì có lẽ mọi chuyện sẽ là vô tình nhưng chính câu nói cuối cùng đã khiến Vương Đình Phong để tâ m đến.
Anh quay sang nhìn Như Ly với ánh mắt đầy nghi ngờ.
Từ khi còn ở bệnh viện, anh đã cảm thấy được Như Ly không thích Nhã Ân nên chuyện giả vờ bị thương rồi đổ lỗi cho người khác là điều có thể xảy ra.
Nếu Nhã Ân vô tình làm Như Ly bị thương thì vết thương không thể nằm trong lòng bàn tay trừ khi người đó cố tình làm mình bị thương.
Bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Vương Đình Phong, Như Ly né tránh im lặng không nói một lời.
Giữa lúc tình hình đang căng thẳng, bằng một giọng điệu đầy hối hận, Nhã Ân nói:
Tôi thành thật xin lỗi cô, tôi không cố ý làm cô bị thương.
Tôi không ngờ là con dao sắc đến vậy khiến cô có một vết rạch dài.
Hay để tôi băng bó vết thương cho cô.
Vương Đình Phong xua tay:
Không cần đâu, tôi sẽ băng cho cô ấy.
Mọi chuyện xảy ra đều là vô tình, cô cũng mau về phòng bôi thuốc lên vết phỏng đi.
Đừng để nó bị nặng thêm.
Vâng, thiếu gia!
Vương Đình Phong nhanh chóng dìu Như Ly lên trên lầu băng bó còn Nhã Ân cũng vội vàng xử lý vết thương của mình.
Vào trong phòng, để Như Ly ngồi xuống giường Vương Đình Phong mới đi lấy hộp y tế.
Anh tiến lại gần chỗ cô ta, lặng im không nói gì mà cẩn thận bôi thuốc lên vết thương.
Thuốc bôi lên khiến Như Ly đau rát, cô ta kêu lớn:
Đau! Anh...làm nhẹ thôi!
Vương Đình Phong vẫn chăm chú vào công việc của mình, ngữ điệu trầm ấm nhưng có phần trách móc:
Nếu em biết đau thì lần sau đừng tự làm mình bị thương.
Như Ly bất giác chột dạ, mồ hôi trên trán đổ ra vài giọt.
Cô ta lắp bắp:
Tự...tự làm mình bị thương? Anh đang nói gì vậy rõ ràng là Nhã Ân dùng dao cứa vào tay em.
Vương Đình Phong ngẩng đầu lên nhìn cô ta mỉm cười:
Anh nhìn qua đã hiểu mọi chuyện em không cần nói dối.
Chuyện này...em...
Như Ly cứng họng không nói được lời nào.
Cô ta nghĩ kế hoạch mình bày ra đã quá hoàn hảo không ngờ lại bị Nhã Ân lật