Cô tiến gần đến phía anh, nhẹ nhàng lau mấy giọt mồ hôi trên trán rồi nói:
Không sao đâu, anh đi tăm đi.
Lát nữa sẽ hết ngay.
Có thật là nó sẽ hết không?
Thật! Anh mau đi đi.
Vương Đình Phong gật gù rồi nhanh chân chạy vào phòng tắm.
Cứ ở trong tình trạng này mãi cũng cảm thấy khó chịu.
Đợi đến khi cửa phòng tắm đóng lại, Nhã Ân tiến đến chỗ tủ quần áo.
Lấy cho anh một bộ quần áo thoải mái đặt xuống giường rồi xuống dưới nhà nấu cơm.
Khi nãy cô mới nhớ, hôm nay bố mẹ dự tiệc bên ngoài còn bác quản gia còn có việc nên đã đi mấy ngày trước.
Cả ngày làm việc ở công ty lại phải gánh thêm việc nhà khiến cô uể oải, tay chân chẳng còn sức để làm nhưng vẫn phải cố.
Nhã Ân mở tủ lạnh, lấy vài món đồ có sẵn rồi làm mấy món ăn đơn giản.
Trong nhà chỉ chỉ có anh và cô nên không cần quá cầu kỳ.
VuotĐình Phong ở trên phòng tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo thật chỉnh tề.
Anh vừa định xuống dưới lầu thì cánh cửa phòng mở ra, Vương Đình Viễn từ bên ngoại bước vào trong.
Nhìn thấy em trai mình, thái độ anh chẳng mấy vui vẻ.
Cũng phải thôi, tại hắn mà anh thành ra thế này.
Vừa thấy khó chịu trong người, vừa bị vợ mắng, bảo sao không giận cho được.
Anh hừ lạnh:
Vào đây làm gì?
Vương Đình Viễn chưa biết chuyện xảy ra giữa anh và Nhã Ân nên hớn hở lắm:
Em vào chỉ anh xem thêm mấy bộ phim nữa.
Mấy bộ này hay cực.
Không xem.
Sao lại không? Mấy bộ này giúp anh khiến chị dâu vui vẻ đấy.
Không muốn học à?
Nói dối! Khi nãy vợ anh bảo phim này là phim xấu không được xem.
Em toàn xúi anh làm mấy trò gì đâu không.
Vương Đình Viễn không đáp.
Khi nãy hắn ngồi trong phòng làm việc nên không biết chuyện Nhã Ân đã về nhà.
Thì ra, chị dâu của hắn đã giải thích chuyện này cho Vương Đình Phong.
Vốn dĩ, hắn muốn chơi đùa với anh trai ngốc thêm một chút nào ngờ lại bị phá mất.
Vương Đình Viễn gượng cười, nhẹ nhàng nói:
Thật ra đó không phải phim xấu.
Tại sao không?
Nói một cách dễ hiểu thì đó là một cách thức để con người thể hiện tình cảm