Câu nói của hắn như đòn chí mạng đánh vào tâm lí Vương Đình Phong.
Anh tin tưởng bố nên nghiễm nhiên sẽ tin vào lời Vương Đình Viễn.
Bố đã từng nói Vương Đình Viễn hiểu biết và đã từng khuyên anh nghe theo lời em trai mình nếu không có ông ở đây.
Khóe môi khẽ cong lên nở một nụ cười cùng gương mặt hớn hở, anh đáp:
Được rồi! Tối nay anh sẽ làm giống như trong phim.
Nhưng có chắc là sẽ không sao không?
Chắc chắn.
Anh tin em nốt lần này!
Anh em trong nhà phải tin nhau chứ.
Vương Đình Phong gật đầu đồng tình.
Thấy vậy, Vương Đình Viễn tỏ ra vô cùng đắc ý.
Rồi hắn lấy trong túi ra một viên thuốc đưa cho Vương Đình Phong.
Anh cầm lấy cho chị dâu uống.
VuotĐình Phong chau mày khó hiểu:
Sao phải uống thuốc? Cô ấy có bị ốm đâu.
Đây là thuốc giảm đau.
Sau khi uống viên thuốc này rồi, chị ấy sẽ không đau giống cô diễn viên kia nữa.
Thì ra là thế.
Cảm ơn em!
Vương Đình Phong hí hửng lấy viên thuốc từ tay Vương Đình Viễn vừa nhìn vừa mừng rỡ.
Vương Đình Viễn nhìn anh mình, khoé môi khẽ nở một nụ cười, miệng thì thầm:
Anh của em đúng là rất thông minh.
Vương Đình Phong cầm viên thuốc trên tay, vui vẻ nhìn Vương Đình Viễn rồi cẩn thận cất kỹ vào trong người.
Từ dưới nhà, giọng nói của Nhã Ân vang lên:
Anh Phong! Em nấu xong rồi.
Nghe tiếng cô, anh vội đáp lại:
Anh xuống ngay đây.
Dứt lời, anh quay sang phía Vương Đình Viễn:
Xuống ăn cơm thôi.
Vương Đình Viễn khẽ gật đầu một cái.
Trước khi cùng Vương Đình Phong xuống lầu còn căn dặn cẩn thận:
Anh tuyệt đối không được để cho chị dâu biết, nhớ chưa?
Anh nhớ rồi.
Vương Đình Phong mỉm cười nhanh chân đi trước còn Vương Đình Viễn lẽo đẽo theo sau.
Nhã Âm một mình dọn cơm ra bàn, vừa nhìn thấy anh định liền lên tiếng: Anh mau ngồi vào bàn đi.
Nụ cười trên môi cô chẳng được bao lâu thì bị dập tắt bởi bóng hình người phía sau.
Cô cứ nghĩ trong nhà chỉ có cô và Vương Đình Phong, thật không ngờ lại thêm một nhân vật không mời.
Thấy Vương Đình Viễn, cô cũng không vui vẻ gì, sắc mặt thay đổi, lời nói ra