Lý do mất trí nhớ không thể dùng hết lần này đến lần khác để bao biện cho những việc anh làm.
Cô yêu anh là thật, chịu đựng mọi thứ từ việc bị đuổi khỏi công ty, chấp nhận làm giúp việc thay vì danh phận một người vợ.
Điều đó không có nghĩa cô cũng phải chấp nhận chuyện chồng mình lên giường với người phụ nữ khác.
Bản thân cô đã từng chịu đựng cảnh tượng này trong quá khứ, khi thấy mẹ mình đau khổ chứng kiến ba nɠɵạı ŧìиɧ.
Tất cả mọi lỗi lầm cô đều có thể tha thứ nhưng việc này thì không.
Nhã Ân ngẩng đầu lên cố ngăn nước mắt lại, sụt sịt vài tiếng rồi quay người rời đi.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên trong gian nhà tối.
Mọi thứ đều chìm dần vào tĩnh lặng chỉ có âm thanh của kim đồng hồ cùng tiếng khóc nghẹn ngào phát ra trong căn phòng nhỏ.
Nhã Ân thu mình lại, hai tay ôm gối, ánh mắt thấm đẫm nỗi buồn nhìn về di ảnh của mẹ.
Thanh âm nơi cuống họng mang theo sự bất lực nhẹ nhàng vang lên:
‘‘Mẹ! Sao năm xưa mẹ chịu đựng ba hay vậy? Chắc hẳn phải có thứ gì để mẹ làm thế phải không?’’
‘‘Con yêu Đình Phong và con biết anh ấy cũng yêu con nhưng đó chỉ là quá khứ thôi.
Hiện tại anh ấy không nhớ con là ai, dường như tình cảm dành cho con cũng không còn như trước.’’
Nhã Ân nghẹn tới mức không thể nói tiếp.
Cô ngừng lại giây lát, hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục độc thoại:
‘‘Mẹ à, người ta nói nếu ai đó ở trong trái tim giữ một vị trí quan trọng thì dù có mất đi ký ức, họ vẫn sẽ có cảm giác với nhau.
Nhưng anh ấy lại coi con như người xa lạ, hoàn toàn xa lạ.
Vậy có phải…con chưa từng quan trọng phải không mẹ?’’
‘‘Con không muốn mất anh ấy nhưng con không thể chịu đựng thêm được nữa.’’
Nói rồi cô vỡ oà, nước mắt không ngừng lăn dài, đôi mi ướt đẫm.
Có lẽ mỗi người đều có giới hạn riêng của bản thân.
Ai nói cô bỏ cuộc giữa chừng cũng được, nói cô không cố gắng đã buông tay cũng được.
Bởi bản thân họ không