Thường tình người ta sẽ để giấy tờ quan trọng vào một căn phòng mà mình hay lui tới và cấm mọi người không ai được bước chân vào.
Còn ông Vương thì khác, mọi người có thể ra vào căn phòng này tùy ý để dọn dẹp nhưng không được làm xáo trộn đồ đạc của ông.
Nhã Ân đi xung quanh thăm dò một vòng.
Cô lục lọi mọi ngóc ngách ngăn tủ, có giấy tờ gì cô đều cầm lên đọc cẩn thận, có điều nó không phải thứ cô cần.
Loay hoay được một lúc lâu, cô đứng dậy định rời đi thì chợt nhận ra.
Ở bàn làm việc, bên phía tay phải có ba ngăn kéo trong đó ngăn kéo cuối cùng là không có khóa, hoàn toàn khác biệt so với những ngăn kéo khác.
Nhã Ân nghiêng đầu suy nghĩ, lông mày lá liễu khẽ chau lại.
Bỗng, đôi mắt đen láy của cô sáng rực lên như thể vừa loé lên được ý tưởng gì đó.
Thế rồi, Nhã Ân vội vàng ngồi xuống kiểm tra thử.
Quả thực ngăn kéo này bị khóa nhưng chìa khóa để mở ở đâu?
Nhã Ân lại bắt đầu công cuộc tìm kiếm của mình.
Cô tìm ở những ngăn kéo khác, trên bàn và những nơi dù chỉ là nhỏ nhất để tìm chìa khóa nhưng vẫn không thấy.
Đang loay hoay lục lọi đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Nhã Ân sợ hãi chui vào gầm bàn tắt đèn pin trên tay tránh gây chú ý.
Cô đưa hai tay bịt miệng mình lại, thở cũng không dám thở mạnh.
Tiếng bước chân ngày càng tiến gần về phía cô.
Tim đánh trống liên hồi, loạn nhịp trong l*иg пɡựᴄ như muốn nhảy ra ngoài.
Bỗng, một giọng nói bất ngờ vang lên:
‘‘Quái lạ! Mới nghe thấy tiếng động lạch cạch ở đâu đây, bây giờ lại không thấy nữa.
Chắc là do mấy con chuột, mai lại phải đi mua thuốc rồi.’’
Thì ra đó là tiếng của bác Lâm.
Dù đã cố gắng cẩn thận trong từng hành động nhưng âm thanh phát ra vẫn khiến bác tỉnh giấc.
Tiếng bước chân xa dần tiếp theo đó là tiếng đóng cửa.
Nhã Ân không dám manh động mà ngồi im xem xét tình hình.
Khoảng chừng một lúc sau, khi đã chắc chắn không còn bất kỳ thì ai ở bên ngoài cô mới dám chui ra.
Vụ việc khi nãy khiến cô suýt nữa thì đứng tim.
Nhã Ân quay đầu nhìn ngăn