Dạ Tuyết trở lại Thần giới, mặc dù không rõ hung thủ là ai, nhưng ít nhất biết được hắn là năm nhất học đường, ngũ chuyển 50 tinh, đây là thực lực tối thiểu, không biết hắn có hay không che giấu, nhưng chắc chắn hắn chưa tới cảnh giới Liên Tinh.
Có 50 viên tinh thần, vậy lấy căn ít nhất là 55.
Có thể lấy 55 viên làm căn cũng tính là thiên tài, sẽ không quá vô danh.
Tôn Kỳ lúc này thì vẫn lang thang trong rừng, vừa lừa gạt vừa giết Yêu thú.
Khi trên thẻ gần hai ngàn điểm, hắn mới chịu thôi, trở về.
Tôn Kỳ trở lại phủ, nhiệm vụ giết Yêu thú không cần trả nhiệm vụ.
Hắn dự định ở trong Thần giới một thời gian, sẽ không lại ra ngoài, trước đó bên ngoài ăn uống nhiều thứ linh tinh, tích tụ tạp chất, hắn cần thanh lọc cơ thể.
Thần tộc rất quan trọng trong việc giữ cơ thể và thần hồn tinh khiết, vì ảnh hưởng trực tiếp đến việc thành đạo sau này.
Nhưng không nghỉ được bao lâu thì có tiếng gõ cửa.
Một lúc sau, A Tú vào bẩm báo có người Pháp Gia đến tìm, nàng chuyển lời mà trên mặt không giống nổi sự lo lắng.
Tại Thần giới ai cũng biết bị Pháp Gia tìm đến, kết cục thường không tốt.
Tôn Kỳ xoa đầu an ủi:
“An tâm đi, ta không có việc gì?”
“Thần tử, thế nhưng...” A Tú lo lắng nhưng không dám nói, chuyện Thần tộc, nàng không có quyền mở miệng.
“Chuyện nhỏ thôi! ta đi chút là về.” Tôn Kỳ dứt lời liền đi ra cổng.
A Hoàng, A Tú không khỏi lo lắng, một chút của Thần tộc có thể là một đời của Nhân tộc.
Bên ngoài cổng chờ Tôn Kỳ là một vị thanh niên, sắc mặt nghiêm túc, trên áo có đeo huy hiệu Pháp Gia, hắn nhìn Tôn Kỳ lạnh nhạt nói:
“Ngươi cũng thật lợi hại, tuổi nhỏ lại rất biết gây chuyện, trước Vương Lăng bây giờ là mười mấy vị học viên.”
Tôn Kỳ nghe nói thì hơi bỡ ngỡ, sau đó mới nhớ ra Vương Lăng là kẻ bị hắn dùng ba tấc lưỡi ép vào tội gián điệp.
“Vương Lăng thế nào?” Tôn Kỳ tò mò hỏi.
Vị học huynh này hơi ngạc nhiên, tên này lo cho mình còn chưa xong còn hỏi chuyện người khác.
“Muốn biết thì theo ta, trên đường đi ta sẽ kể cho ngươi nghe.”
Tôn Kỳ gật đầu theo chân.
Theo lời vị học huynh này thì Pháp Gia sau khi điều tra Vương Lăng kết luận thân phận không vấn đề, nhưng ăn nói lỗ mãng nên phạt diện bích 100 năm.
Tính ra hình phạt này tương đối nghiêm khắc, đình trệ Vương Lăng 100 năm tu hành.
Tôn Kỳ hiểu phần nào vì sao mọi người sợ Pháp Gia, tuy không có tội nhưng vẫn bị phạt a.
Còn về hắn, có 11 vị học viên cáo trạng hắn.
Sự việc là bọn hắn ra ngoài làm nhiệm vụ, bị trúng độc, sau đó Tôn Kỳ xuất hiện bán đan dược.
Chuyện cũng không có gì, nhưng khi bọn hắn trở về, trò chuyện với nhau, phát hiện có quá nhiều sự trùng hợp và nghi điểm.
Cuối cùng đều nhận định bị Tôn Kỳ lừa.
Bọn hắn liền cáo trạng lên Pháp Gia.
Pháp Gia đã nhận án, bây giờ dẫn hắn lên công đường cùng đối chất.
Tôn Kỳ không ngạc nhiên với việc này, 11 tên kia thuộc những nhóm đã bị hắn lừa, còn có mấy nhóm bị hắn lừa nữa nhưng có lẽ vẫn chưa trở về, chưa thể cáo trạng.
Dạ Tuyết sau khi trở về, ngoài việc trị thương thì thường xuyên thăm dò thông tin về tên kia, nghe được chuyện của Tôn Kỳ, nàng cảm thấy hành động của hắn rất phù hợp với hung thủ: đê tiện, bỉ ổi, vô liêm sỉ… vậy nên lần này nàng cũng đến công đường muốn kiểm chứng tận mắt.
Lúc này tại công đường bên ngoài có sẵn một nhóm người đang xem án.
Thần tộc thọ mệnh dài, tu luyện hoài thường chán, hiếm khi mới có chuyện hay để hóng, bọn hắn làm sao có thể bỏ qua.
Dạ Tuyết bên ngoài nhìn bóng lưng của kẻ đứng giữa đại điện, có điểm giống! nhưng mà cũng không nói nên được điều gì.
Người giống người là chuyện bình thường.
Muốn xác minh chắc chắn, có lẽ nàng cần… ôm lần nữa! nghĩ đến đây thôi mặt nàng đỏ ửng, vừa giận vừa thẹn.
Trên công đường, vị thẩm phán đọc bản cáo trạng buộc tội Tôn Kỳ với ba tội:
Thứ nhất đầu độc đồng tộc.
Thứ hai lừa đảo, bán khống.
Thứ ba bán đan dược chưa qua kiểm chứng.
“Ngươi có nhận tội không?” vị thẩm phán hỏi.
“Ta phủ nhận tất cả các tội.” Tôn Kỳ dứt khoát trả lời.
“Được! vậy ngươi hãy tự biện hộ.” thẩm phán nói.
Tôn Kỳ đứng giữa quần hùng, ưỡn ngực thẳng lưng, không chút sợ hãi, bắt đầu biện hộ:
“Thứ nhất đó không phải chất độc, chỉ là một loại thuốc tê gây đông máu.”
“Hừ! coi như là thuốc tê gây đông máu cũng không phải thứ tốt đẹp gì! ngươi cũng không thể dùng trên đồng tộc.” một tên phản bác ngay.
“Câu trả lời không được chấp nhận, vì đó vẫn là hành vi tàn hại đồng tộc.” vị thẩm phán kết luận.
Tôn Kỳ mỉm cười:
“Ta không phủ nhận cố ý hạ thuốc bọn hắn, nhưng không phải là hại, ngược lại còn có ích.”
“Xằng ngôn!” không nhịn được một tên cắt ngang lên tiếng sỉ vả.
Tôn Kỳ chỉ mỉm cười không có cãi lại.
Thẩm phán gõ bàn cốp, cốp nói:
“Ngươi vì sao nói như vậy?”
“Thuốc tê gây đông máu sau đó dùng thuốc giải, ngoài hòa tan máu đông còn có đào thải tạp chất, mặc dù hiệu quả nhỏ, nhưng cũng được tính là có lợi.”
“Hừ! ngươi dựa vào đâu nói như vậy, bọn ta không hề thấy có công dụng này.
Có ai làm chứng, có giấy chứng nhận của đan sư hội?”
“Bằng chứng? các ngươi chính là bằng chứng.
Mổ xẻ các ngươi không phải là sẽ biết có hiệu quả hay không.” Tôn Kỳ chỉ bọn hắn cười nói.
“Nói bậy!”
Bọn họ lại lớn tiếng chửi mắng, cho tới khi thẩm phán gõ bàn thì mới chịu im lặng.
Thẩm phán, ra lệnh:
“Thẩm Văn, giao ra đan dược và thuốc độc cho đan sư hội kiểm tra, nếu hiệu quả thật như lời ngươi nói thì tội thứ nhất vô hiệu, nếu không thì ngươi cũng biết rồi đó.”
Tôn Kỳ lấy từ trong túi ra hai lọ thuốc đưa cho một vị đan sư.
Sau hậu trường, bọn họ rất nhanh đưa ra kết quả: thuốc tê và đan dược cấp một, khi dùng cùng nhau có chút tác dụng tẩy tạp chất.
Vậy là tội thứ nhất bỏ qua, không đủ bằng chức.
Tiếp theo tội thứ hai lừa đảo, bán khống.
Pháp Gia đã mời đan sư kiểm tra, đan dược Tôn Kỳ mới chỉ cấp 1, thuộc loại sơ cấp nhất, nhưng lại bán với giá đan dược cấp 3.
Tôn Kỳ lấy luật ra biện hộ, theo quy định, đan sư tạo ra đan dược được tự do định giá nhưng muốn được chấp nhận, đưa vào hệ thống đan dược Thần tộc