Trong cơn mơ màng, nửa tỉnh nửa mê, nàng nghe thấy tiếng sột soạt, bịch bịch, bốp bốp… nàng cố hé đôi mắt, hình ảnh mơ hồ.
Mãi một lúc sau, dưới ánh lửa nàng mới thấy rõ một chút, là một tên thiếu niên đang ngồi dưới bụng nàng thúc thúc, đẩy đẩy, kéo lên kéo xuống.
“Ngươi… ngươi làm gì?” nàng thều thào lên tiếng hỏi.
Tôn Kỳ quay đầu, nụ cười kéo lên mang tai.
“Yên tâm! ta đang trị thương cho ngươi.”
Nhìn khuôn mặt này, sau một thoáng bất ngờ, nàng kêu lên khó khăn:
“Cự… Tử...”
“Ồ! ngươi nhận ra ta sao?” Tôn Kỳ chăm chú khâu lại bao tử, lơ đãng nói.
Được xác nhận, nàng ta vui mừng, cố ngẩng đầu, chống tay đứng dậy, nhưng mà vô lực, toàn thân tê dại, cảm giác như cơ thể không thuộc về mình.
Tôn Kỳ trước đó đã tiêm cho nàng thuốc gây tê loại nặng.
Nên nhớ cơ thể Thần tộc có thể tự động đào thải chất độc, thuốc tê cũng được tính là một loại độc.
Bởi vậy hắn đã điều chế ra một loại thuốc cực mạnh, một giọt cũng đủ hạ gục một trăm con voi lớn, tiêm cho nàng bốn mũi, vậy mà chỉ kéo dài được một tiếng.
Tôn Kỳ cầm dây ruột kéo lên đặt sang một bên cho đỡ vướng tay.
Vị Thần nữ này thấy vậy thì trợn mắt.
“Cái gì vậy?”
“Ruột già!”
“Cự Tử… người làm gì vậy?”
“Không phải đã nói đang trị thương cho ngươi sao?”
Cô gái cảm thấy không đúng, nàng bị thương là thật nhưng mà đâu cần phải mổ bụng.
Trước giờ Thần tộc trị thương rất đơn giản, hoặc là chờ cơ thể tự khôi phục hoặc là dựa vào ngoại vật tăng tốc trị thương.
Chưa từng nghe thấy trị thương ngoài da phải mổ bụng.
Nàng cố gắng vận chuyển thần khí, trục xuất thuốc tê nhưng mà không được, tại các điểm huyệt quan trọng đã bị hắn cắm kim phong tỏa.
Nàng bất lực, kêu lên:
“Cự Tử có chuyện quan trọng.”
“Chuyện gì?”
“Nhanh đi cứu viện… bọn họ… gặp nguy hiểm...”
“Không vội, để ta chữa thương cho ngươi đã.”
Mặc cho cô gái này năn nỉ, Tôn Kỳ vẫn từ tốn mổ xẻ, hắn còn đang mong có người chết đây này, như vậy thì hắn có thể mổ đầu ra xem, trước đó thực nghiệm đều chưa dám đụng đến phần đầu, sợ xảy ra hậu quả.
Một lúc sau, hắn khâu lại vết thương, nhỏ một giọt sinh mệnh dịch.
Nàng ta thấy mà trợn mắt, có sinh mệnh dịch, sao ngươi không dùng ngay ban đầu.
Tôn Kỳ lau tay thu lại dụng cụ.
“Ngươi thử vận lực xem.”
Nàng ta vận chuyển thần khí, cảm giác vô cùng thông thuận, chất gây tê nhanh chóng bị tiêu trừ, các ngón tay có thể động.
“Cự Tử nhanh đi cứu bọn họ.” nàng ta nắm lấy tay Tôn Kỳ khẩn thiết nói.
“Được rồi, ta sẽ cứu.
Mà ngươi tên gì?” Tôn Kỳ vẫn bình thản.
“Học muội gọi là Giang Hy.”
“Các ngươi đến đây săn Đạo Chủng sao?”
“Phải! bọn muội đi săn Đạo Chủng nhưng không phải ở đây.
Bọn muội là muốn đến Băng Nguyên, đi qua nơi này, bất ngờ bị Cổn Thạch Thú tấn công.
Bọn muội bị đánh tan tác, cũng may gặp được Cự Tử.
Nhanh đi cứu bọn họ!!!”
“Ngươi trước tiên kiểm tra cơ thể, còn có chỗ nào đau không?” Tôn Kỳ vẫn như thế từ tốn.
“Không cần! học muội không sao.
Cự Tử nhanh đi cứu bọn họ.” Giang Hy tỏ ra sốt ruột.
“Vậy ngươi cũng nên mặc quần áo vào đã.” Tôn Kỳ câu giờ.
Thì ra trước đó, hắn đã lột sạch đồ của nàng để tiện cho việc mổ xẻ.
Giang Hy hơi đỏ mặt, lấy từ trong túi gấm ra một bộ y phục vội mặc vào.
Tiếp tục hối thúc Tôn Kỳ, nhưng mà hắn vẫn cứ chậm chạp làm việc.
Tôn Kỳ nắm cổ áo nàng bay ra khỏi khe vực.
“Đường nào đây? dẫn đường đi.” hắn nói.
Giang Hy đảo mắt trái phải, sau đó nhắm một hướng bay đi.
“Hướng này!”
“Các ngươi có mấy người?”
“Sáu người, nhưng đây chỉ là nhóm thứ nhất, còn một nhóm nữa năm người.
Bọn muội chia hai đường khác nhau, dự định tụ họp tại Băng Nguyên.”
Bay được một lúc, Giang Hy bắt được liên lạc với một vị học huynh, nàng mừng rỡ.
“Cự Tử, 30 dặm phía nam, một vị học huynh đang bị bầy Cổn Thạch Thú bao vây, cần cứu gấp.”
“Bầy thú thực lực thế nào?”
“Một con cấp 4, tám con cấp 3, còn lại là cấp 1, cấp 2.”
“Rất khó.” Tôn Kỳ nhíu mày nói.
“Cự Tử, muội tin với thực lực của Cự Tử có thể đánh đuổi bọn chúng.”
“Muốn thắng thì phải dựa vào thực lực, không phải bằng niềm tin.”
“Cự Tử, ngươi định bỏ mặc không cứu sao?! từ nãy đến giờ ta thấy ngươi chậm chạp trì hoãn, ta không biết ngươi có ý đồ gì, nhưng nếu bọn họ xảy ra chuyện, ta sẽ báo chuyện này lên Pháp Gia, cho dù không kết tội được ngươi, cũng khiến ngươi bêu danh muôn đời.” Giang Hy hai mắt long sòng sọc, vừa giận vừa dọa nói.
Tôn Kỳ nhún vai, xem ra không cứu không được.
Thần tộc luật pháp là tấm khiên cũng là dây trói hắn.
Nếu là ở nơi khác, với những lời này, Giang Hy sớm đã bị hắn chém chết.
Đến nơi, tên kia đang bị dồn vào vách đá, lợi dụng khe hẹp chống lại bầy thú nhưng chỉ sợ không trụ được lâu.
“Cự Tử, nhanh cứu hắn.” Giang Hy lo lắng vội vàng.
“Im lặng đi!” Tôn Kỳ bực mình nói.
“Nhưng mà hắn...”
Cốp! Tôn Kỳ gõ đầu nàng.
“Bớt ồn ào! để ta nghĩ cách.”
“Hắn sắp không được rồi...”
“Yên tâm! hắn chưa chết được đâu.” Tôn Kỳ mắng.
Lúc này Giang Hy mới chịu im lặng một chút.
Một thoáng sau, Tôn Kỳ kết ấn ký, triệu hồi:
“Bất Diệt Thần Thạch, xuất!”
Tiểu Thạch từ mi tâm Tôn Kỳ bay ra, tỏa sáng lấp lánh.
Tiểu Thạch lúc này đã biến thành viên đá hình giọt nước, không dám hình dạng thật.
Giang Hy ngạc nhiên, đây là Thạch Chủng:
“Cự Tử, người có Đạo Chủng rồi sao?”
“Mới săn được, ngạc nhiên lắm sao?”
Giang Hy nghe vậy thì bình tĩnh lại, đúng nha! có gì mà ngạc nhiên, đây chính là Bách Gia Cự Tử, các nhà cộng đồng bồi dưỡng, có được Đạo Chủng nhanh như vậy cũng là bình thường.
Không giống như các nàng, vất vả mấy trăm năm, thậm chí mấy ngàn năm mới mua được Đạo Chủng.
“Biến hình!” Tôn Kỳ kết ấn đánh vào Thạch Chủng.
Thạch Chủng liền bao lấy Tôn Kỳ, đồng thời đá xung quanh bị hút lấy, một lúc sau biến hình giống như một con Cổn Thạch Thú.
“Thấy có giống không?” Tôn Kỳ hỏi.
Giang Hy gật đầu liên tục.
Không ngờ Cự Tử còn có chiêu này, đúng là Cự Tử mà!
Tôn Kỳ lao vào bầy Cổn Thạch Thú, len lỏi tới chỗ tên Thần tộc.
Hắn đang điên cuồng chống trả, bức tường phòng ngự minh văn liên tục bị công kích, bức tường này mà sụp chỉ sợ hắn chết chắc.
Răng rắc… sau mỗi đợt công kích của Cổn Thạch Thú, tường phòng ngự lại xuất hiện vết nứt, minh văn lại tiến