Quyết định của Dạ Tuyết không khiến Tôn Kỳ ngạc nhiên, đối diện với cái chết, ai cũng mong được sống.
“Ta biết ngươi sẽ có lựa chọn này, ta cũng đã chuẩn bị xong pháp trận.”
Dạ Tuyết không nói gì nữa, lẳng lặng ngồi vào trong tâm trận.
“Trận này sẽ hút lấy năng lượng hành tinh truyền vào Tứ Cực Đạo Chủng, chuyển hóa, sau đó truyền lại cho ngươi.
Với tốc độ tu luyện của ngươi nhanh nhất cũng phải mất mười năm mới thấy được cơ hội đột phá.”
Dạ Tuyết khẽ gật đầu.
Tôn Kỳ bỏ lại bảy cái Hỏa Chủng dặn:
“Các ngươi ở lại bảo vệ nàng.”
Nói xong, hắn quay đầu bước đi.
“Ngươi đi đâu?” Dạ Tuyết không yên tâm hỏi.
“Ta đi chuẩn bị một số thứ.” Tôn Kỳ trấn an: “Yên tâm! không sao đâu, nếu có chuyện ta sẽ ngay lập tức trở về.”
Dạ Tuyết gật đầu, tạm an tâm, nàng biết đây không phải là lúc làm lũng.
Tôn Kỳ quay đầu, biến mất nhanh chóng.
Lúc này, Hỏa Hỏa xuất hiện ngồi trên vai hắn.
“Nhường hành tinh này cho nàng, đây không phải là tính cách của ngươi.
Ngươi có ý đồ gì sao?”
“Ta làm người tốt được không? sao lúc nào ta làm việc cũng phải có ý đồ mới được?” Tôn Kỳ cười khổ.
“Vì ngươi là Nhân tộc, ích kỷ là một trong những bản chất của con người.”
“Quảng đại đùm bọc cũng là một trong những bản chất con người.”
“Nhưng ngươi không có tính đấy.”
Tôn Kỳ bó tay rồi, con hàng này không bao giờ nghĩ tốt về hắn.
“Nói đi, ngươi thật sự có âm mưu gì?” Hỏa Hỏa hỏi.
“Ta thua ngươi rồi.” Tôn Kỳ cười khổ.
“Thật ra đúng là có chút tư tâm.”
Mọi chuyện bắt đầu từ việc thiên thạch đâm vào hành tinh, sau đó hành tinh rơi vào thảm họa, cái này bình thường, không có cái gì đáng nói, đáng nói là hành tinh bị lệch khỏi quỹ đạo trôi dạt vũ trụ.
Với kích thước thiên thạch và tốc độ rơi không thể nào đẩy hành tinh lệch khỏi quỹ đạo, sẽ vi phạm định luật bảo toàn động lượng, cái định luật này là của Thảo, hắn nghiên cứu rất nhiều thứ.
Đối với Thần tộc những thứ này khá vô dụng, cho dù có gặp việc cũng không nghĩ tới, điển hình là Dạ Tuyết, nàng không thấy điểm nào bất hợp lý.
Tôn Kỳ lòng ngưỡng mộ Thảo, nghiên cứu rất sâu những công trình của Thảo.
Bởi vậy khi thấy hành tinh lệch khỏi quỹ đạo, hắn đã thấy không đúng.
Chỉ có thể có hai lý do: hoặc là Thảo đã sai hoặc là khối thiên thạch có vấn đề.
Tôn Kỳ liền phái Tiểu Thạch đi kiểm tra, sau đó Tiểu Thạch báo lại, đúng là có vấn đề.
Với kinh nghiệm của mình, Tôn Kỳ đánh hơi được mùi bảo vật, mà đã là bảo vật thì phải độc chiếm.
“Như vậy cũng chỉ giải thích việc ngươi để lại nàng, nhưng vì sao ngươi nhường hành tinh này cho nàng?” Hỏa Hỏa truy hỏi.
“Vì Nguyên Sa.” Tôn Kỳ trầm trọng nói: “Chính xác hơn là tồn tại cổ xưa độc ác trong người Nguyên Sa.
Nếu ta là hắn, ta sẽ biến Nguyên Sa thành con rối, trợ hắn tiến sâu vào nội bộ Thần tộc.
Thật ra chính ta cũng đang làm việc này.
Mà muốn tiến sâu thì phải thành tựu uy danh, ta là Bách Gia Cự Tử, chính là tấm đệm tốt nhất.
Nhưng nếu như có thêm Dạ Tuyết, vậy thì sẽ khác.
Ba bọn ta sẽ hình thành thế chân vạc, tranh đấu lẫn nhau.
Tồn tại cổ xưa kia thay vì ra tay với ta sẽ bày kế để ta và Dạ Tuyết triệt hạ lẫn nhau, đây là việc kẻ thông minh muôn thích làm.”
“Ngươi tính toán cả tồn tại cổ xưa kia?!” Hỏa Hỏa tỏ ra bất ngờ.
“Chưa nói đến tính toán, chỉ là suy bụng ta ra bụng người từ đó dụng kế.” Tôn Kỳ cười nhạt, hắn còn chưa đủ thực lực để tính toán vạn cổ, hắn chỉ đang tự vệ.
Đấu với Dạ Tuyết, hắn có thể đảm bảo tính mạng.
Đấu với tồn tại kia, hắn chỉ sợ chết lúc nào cũng không hay.
“Ngươi đã tính tới mức này thì ta còn gì để nói.” Hỏa Hỏa yên tâm trở lại hồn cư.
Tôn Kỳ chạy suốt một tháng trời không ngừng chân, rốt cuộc hắn đã đến được nơi thiên thạch rơi.
Cảm xúc đầu tiên của hắn là kỳ lạ, quá kỳ lạ.
Các hòn đá đang nhảy!
Chính xác theo nghĩa đen, không phải lời bóng gió.
Các hòn đá bay lên sau đó đập xuống, rồi lại bay lên, càng gần chỗ thiên thạch rơi thì chịu ảnh hưởng càng lớn.
Tiểu Thạch lúc này từ dưới đất chui lên, nói:
“Nơi này cực kỳ bất thường, đệ đã cố gắng mấy lần xâm nhập nhưng đều thất bại, dù có chui xuống lòng đất hay bay lên trời, đệ đều bị áp chế, thân bất do kỷ.”
Tôn Kỳ gật đầu, Tiểu Thạch đều bị áp chế chỉ sợ hắn cũng không làm được gì.
“Nhưng mà cũng không có nguy hiểm, chỉ cần thoát ra liền sẽ không sao.” Tiểu Thạch bổ sung thêm.
Tôn Kỳ nghe vậy cảm thấy có thể đi thử, chỉ cần không nguy hiểm tính mạng thì đều đáng đi thử một lần.
Tôn Kỳ một bước nhỏ tiến lên, hắn cảm giác có một lực đẩy chân hắn lên rồi lại kéo chân hắn xuống, đây hẳn là cơ chế khiến mấy hòn đá nhảy.
Tôn Kỳ tiếp tục cất bước, lúc đầu mấy hòn đá chỉ rung lắc tại chỗ, sau đó là hơi nhảy lên, chiều cao mấy hòn đá nhảy lên cứ cao dần.
Cho đến khi ngang đầu gối, hắn cảm nhận rõ ràng lực đẩy và lực hút.
Đi được thêm trăm bước nữa, cơ thể hắn bắt đầu lâng lâng.
Tôn Kỳ mở cánh, xuất ra thần lực, vững vàng thân thể.
Tiếp tục tiến lên, không lâu sau hắn đã đứng trước hố vụ nổ, hắn thấy được đáy hố hình như có cái gì đó.
Tôn Kỳ vừa đặt chân xuống hố thì… vút! hắn bị bay lên tới mười mét rồi không chờ hắn phản ứng, ầm! hắn đập mặt xuống đất.
Lực lượng trong hố bỗng nhiên gấp trăm lần bên ngoài, hắn xuất ra toàn bộ lực lượng cũng không khống chế được cơ thể.
Phốc! hắn lại bị kéo lên, Tôn Kỳ giãy giụa, hắn bị mất đi cảm giác với trọng lực, trời không phải trời, đất không phải đất.
Ầm! hắn rớt xuống giống như bị vạn sơn đè ép.
Cùng lúc ngay trên đầu hắn một tảng đá lớn cũng rơi xuống, Tôn Kỳ xanh mặt, hắn lúc này ngay cả một ngón tay muốn động cũng khó.
Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Tiểu Thạch xuất hiện, bành trướng thân thể, cũng không quá lớn, chỉ được hai mét cao, nó che lấy Tôn Kỳ.
Ầm! tảng đá đập vào người Tiểu Thạch bể đôi, Tiểu Thạch độ cứng không cần nghi ngờ, một tảng đá không làm nó sứt mẻ.
Tôn Kỳ vui mừng nhưng chưa kịp cười thì cả hai bị nhấc lên rồi lại đập xuống.
Tôn Kỳ bị dần đến mềm thịt, Tiểu Thạch thì trơ trơ không cảm xúc.
“Đây là ngươi nói không nguy hiểm?”
“Đúng vậy! đệ đâu thấy có nguy hiểm gì!”
Tôn Kỳ cười méo miệng, đối với Tiểu Thạch đúng là không có cài gì nguy hiểm nhưng mà hắn thì khổ rồi.
Nhưng ít nhất cũng có Tiểu Thạch che chở khỏi đá đè.
“Hỏa Hỏa, ngươi có cách gì không?”
“Đừng có việc gì khó cũng hỏi