Lưu lạc vũ trụ, nhìn ngắm tinh không lạnh lẽo, nhìn xem hành tinh đi hướng hủy diệt, vạn vật điều tàn.
Tôn Kỳ thay một viên hỏa thạch vào pháp trận truyền tin, duy trì trận pháp.
Hắn sau đó lại thơ thẩn nhìn trời.
Hắn bây giờ không có việc gì làm ngoài thay mới năng lượng cho pháp trận và trông coi Dạ Tuyết.
Ba năm sau, động vật chết sạch.
Năm năm sau, thực vật không còn.
Bảy năm sau, vi sinh vật bị tận diệt.
Mười hai năm sau, vi khuẩn cũng không còn, chính thức đặt dấu chấm hết cho một hành tinh sống.
Quá trình này diễn ra nhanh như vậy, ngoài thiên tai còn có sự góp sức của Dạ Tuyết, nàng đang thôn phệ năng lượng hành tinh.
Dùng thời gian mười năm năm, nàng chính thức đột phá trở thành nhị dực.
Hành tinh đã nguội lạnh, trở thành một viên đá lớn.
Thời gian tiếp theo đối với Dạ Tuyết và Tôn Kỳ không còn khó khăn như lần trước, bọn họ có dưỡng khí, có đồ ăn nước uống.
Hai bọn họ trò chuyện cũng đỡ chán một ngày.
Xèo, xèo… mùi thơm thịt nướng.
Dạ Tuyết bên ngoài hang, ngửi được mùi thơm, lòng cồn cào, nàng bước vào trong.
“Hôm nay, ngươi lại làm món gì?”
“Có phải rất thơm đúng không?” Tôn Kỳ mỉm cười hỏi.
“Phải!” Dạ Tuyết ngồi xuống bên đống lửa.
“Ngươi nhìn! là món ăn ngươi rất thích.”
Dạ Tuyết nhíu mày, món ăn rất thích sao? nàng xưa nay không có sở thích ăn uống, nên đối với thực phẩm rất lạnh nhạt, vài năm không ăn là chuyện bình thường.
Tôn Kỳ đưa cho nàng que nướng đang xiên lấy một khúc thịt to tròn.
“Đây là thứ gì?” Dạ Tuyết không tiếp nhận mà hỏi trước.
“Cổ gà! Món ăn ưa thích của ngươi, ngươi không nhận ra sao? ta nhớ ngày xưa, ngươi thế nhưng ăn hết chín phần gà Thần giới, khiến tất cả nháo nhào.”
Dạ Tuyết hứ một tiếng, đây là lịch sử đen tối của nàng, không muốn nhắc lại.
Nàng cắn một miếng thịt, chợt tròn mắt, cảm giác này là… hoàn toàn không giống với cổ gà đã ăn, là thứ thịt nàng ăn tại khe vực.
Nàng đảo mắt nhìn quanh, rất nhanh phát hiện, bộ da rắn.
Nàng hiểu ra tất cả, hèn gì trước đó ăn cổ gà đều cảm giác không đúng, thì ra hắn lừa nàng ăn thịt rắn, đồng thời cũng chứng thực một điều hắn là kẻ ở dưới vực sâu cùng nàng.
“Thật đúng là ngươi!” Dạ Tuyết giận dữ, cầm xiên thịt ném vào mặt hắn.
Tôn Kỳ nghiêng đầu né tránh:
“Là ta thì sao?”
“Ta giết ngươi!” Dạ Tuyết nhào tới, khí thế hùng hổ nhưng lực lại không có.
Tôn Kỳ đã đoán trước chuyện này, liền dễ dàng thoát đi.
Hai bọn họ, một chạy một đuổi, đánh nhau ầm ầm, thoải mái ra tay.
Đúng lúc này bầu trời chiếu sáng, có tinh không phi thuyền đáp xuống.
Tôn Kỳ mỉm cười: tính toán vừa đúng.
Mấy ngày trước, hắn và phi thuyền đã bắt được tín hiệu của nhau.
Vậy là sau mười năm trôi dạt trong vũ trụ vô định, Thần tộc cứu viện cuối cùng tìm được bọn họ, kết thúc hơn 40 năm lưu lạc.
Bọn họ được tiếp dẫn lên tinh không phi thuyền trở về.
Trên phi thuyền là một đội tìm kiếm do một tên Tam Tự chỉ huy, sau khi được xác nhận là Tôn Kỳ và Dạ Tuyết, bọn họ vô cùng vui mừng, vì hai tiểu tử này mà cấp trên nháo nhào một phen.
Dạ Tuyết vẫn đang tức giận Tôn Kỳ, nàng mặt hằn học, không muốn nhiều lời bỏ vào phòng riêng.
Tôn Kỳ cũng không nhiều lời bỏ đi.
Đám binh sĩ này nhìn nhau, không biết chuyện gì, nhưng nhìn bề mặt hành tinh, đoán là hai người đã đánh nhau kịch liệt, dẫn đến hành tinh hoang tàn.
Trước đó đã có tin đồn hai bọn họ mâu thuẫn, vừa bắt gặp cũng là thấy hai bọn họ đang rượt nhau.
Tất cả đều chứng minh cho suy đoán này.
...
Tôn Kỳ và Dạ Tuyết là những người cuối cùng trở về, chính thức kết thúc chiến dịch giải cứu Thiên Thần.
Thành công hay thất bại cũng không thể nói rõ.
Tôn Kỳ giao lên thất sắc tâm và thạch ấn, nhận trọng thưởng vạn điểm công huân, hắn muốn dùng điểm này để thăng cấp quân hàm, nhưng mà cấp trên xét thấy chuyện này không ổn lắm.
Tôn Kỳ mới nhập quân chưa tới trăm năm, mới thăng lên Nhị Tự, một vạn điểm này có thể khiến hắn thăng liền mấy cấp.
Điều này không tốt.
Vậy là sau khi trải qua thương lượng, quyết định cho hắn thăng hai cấp từ Nhị Tự lên Nhất Tự Tinh Khuyết, cộng thêm năm trăm điểm công huân và mười ngàn điểm thẻ.
Hắn chính thức trở thành trưởng quan.
Hắn lúc này biết được Nguyên Sa đã trở về trước bọn hắn mấy năm.
Tôn Kỳ liền đến thăm dò hắn.
Trong một cái lều vải bình thường, nhưng thật ra bên trong giấu ba loại trận pháp: phong tỏa, huyễn ảnh, thôn phệ.
Phong tỏa là để không để âm thanh, hình ảnh, giao động đại đạo… bị tiết ra ngoài.
Huyễn ảnh là để giả tạo hình ảnh nếu như có bị thăm dò.
Thôn phệ là để giúp tăng tốc tu luyện.
Mà ba loại trận pháp này cực kỳ cao thâm, ngay cả phong thần cũng khám phá ra được.
“Trưởng quan, bên kia chính là lều của Nguyên Sa.” một tên lính dẫn đường cho Tôn Kỳ nói.
“Tốt! thưởng cho ngươi.” Tôn Kỳ hài lòng thưởng cho hắn một điểm công huân, tên này vui vẻ, dẫn đường một chút mà thôi.
Tôn Kỳ đứng trước lều Nguyên Sa hét lớn:
“Nhị Tự Nguyên Sa, ra đây!”
Nguyên Sa trong lều nhíu mày, hắn đã sớm phát hiện ra Tôn Kỳ nhưng mà đang trong lúc tu luyện, hắn không thèm để ý.
“Nhị Tự Nguyên Sa, ra đây!”
Tôn Kỳ lại hét lớn có dùng thêm thần lực, khiến cho cái lều rung lắc muốn bị thổi bay.
Nguyên Sa vẫn không đáp lời.
Tôn Kỳ hừ lạnh:
“Thật to gan! trưởng quan gọi không trả lời, đây là muốn tạo phản sao? được lắm! ta sẽ phá cái lều này, xem ngươi còn trốn được không.”
Tôn Kỳ giơ chân muốn đạp.
Ngay lúc này Nguyên Sa vén màn đi ra, giọng không vui:
“Ngươi làm cái gì?”
Tôn Kỳ nhìn hắn cười tươi, ngón tay đặt tại huy hiệu:
“Thấy gì không?”
“Rồi sao?” Nguyên Sa sầm mặt, thì ra là Tôn Kỳ muốn giương oai với hắn.
“To gan! còn hỏi nữa! gặp trưởng quan sao không chào? kỷ luật của ngươi đâu hết rồi?” Tôn Kỳ quát mắng.
Nguyên Sa đã sớm biết Tôn Kỳ trở về cũng biết hắn giao lên thất sắc tâm thăng liền hai cấp.
“Chào?! chỉ bằng ngươi.
Ta không chào thì đã sao? muốn bắt tội ta, vậy thì đi đến Pháp Quân mà tố cáo.” Nguyên Sa cười nhạt nói.
Hắn không tin Tôn Kỳ dám làm như vậy, sẽ tự làm mất mặt mình.
Với lại hắn bây giờ đã là thực lực gì? nhị dực, là nhị dực đó!
Từ không lên nhất dực, hắn mất hơn 500 năm nhưng từ nhất dực lên nhị dực hắn mất chưa tới trăm năm, đây là cái gì khái niệm?! siêu cấp thiên tài cũng không làm được.
Hắn vẫn đang giữ kín chuyện này, chỉ cần hắn nói ra, cả Thần tộc sẽ bùng nổ, đừng nói là một cái trưởng quan nhỏ nhoi như Tôn Kỳ, đến lúc đó phong thần cũng phải nhìn hắn bằng con mắt khác.
Nếu không có Vu dặn dò hắn đã sớm nói ra.
“Ngươi nhớ kỹ những lời mình nói hôm nay.” Tôn Kỳ hừ lạnh quay đầu bỏ đi.
“Ta nhớ kỹ, ngươi có thể làm gì được ta.” Nguyên Sa cười đắc ý.
Hắn tin Tôn Kỳ sẽ không dám báo lên Pháp Quân, như vậy tự vả mặt mình, đường đường là Bách Gia Cự Tử lại làm chuyện tiểu nhân, sau này còn có thể gặp ai.
Nhưng mà hắn đã sai! Tôn Kỳ dám tố cáo thật, Tôn Kỳ thế nhưng muốn đóng vai tiểu nhân.
Pháp Quân gọi lên Nguyên Sa cùng Tôn Kỳ đối chấp, Nguyên Sa không