Trên một quảng trường lớn, hai bên hàng ghế đang được lấp đầy, trung tâm chính tọa vẫn còn trống không, Thần tộc tụ tập, có kẻ gan lớn ngồi lên bảo tọa, có kẻ tự mình biết mình đứng ra phía sau.
Mọi người xì xầm bàn tán, bọn họ là nhận lời mời từ Tôn Kỳ tham gia cái gì đại hội Nhân Thần lần thứ nhất.
Nhưng mà bóng cây thẳng đứng vẫn chưa thấy Tôn Kỳ xuất hiện.
“Hừ! tên Thẩm Văn này thật vô lễ, mời mọi người mà hắn lại chậm chạp không xuất hiện.” Hoàng Tung bực mình nói.
“Đúng vậy! thật không coi ai ra gì.” Công Tôn Tiên hùa theo.
“Cẩn thận! hắn thế nhưng là Hàn phu tử học trò.”
“Sợ gì chứ! ta nói sai sao! Hàn phu tử lấy lễ nghĩa làm đầu, hắn là học trò của phu tử càng phải làm gương.”
“Có khi hắn bận việc gì đó quan trọng.
Chờ chút đi!”
“Hừ! trên đời này chẳng lẽ chỉ có hắn là bận, ta cũng bận vậy, không rảnh ngồi chờ.”
Nhiều tên bực mình đã muốn đứng dậy rời đi.
“Trần Kỷ, hắn bao giờ mới đến?” một người nhìn tỷ muội Trần Kỷ hỏi.
Tin Tôn Kỳ triệu tập hội nghị Nhân Thần là do hai tỷ muội nàng truyền ra, Tôn Kỳ không đến, tất nhiên là phải chất vấn hai nàng.
“Hỏi ta làm gì? ta cũng chỉ là truyền cái tin.” Trần Kỷ bĩu môi.
Nàng cũng không biết Tôn Kỳ triệu tập cái hội nghị này làm gì, nàng chỉ biết là hắn bây giờ sâu không lường được, nàng liền vững tin phải ôm chắc cái chân này.
“Hừ!” bọn họ hừ lạnh, bọn họ nghe được trong giọng điệu của Trần Kỷ vẻ kiêu ngạo, nàng là cái gì chứ? nhất dực cũng chưa đến, đều là vì cậy có Tôn Kỳ làm chỗ dựa, tớ đã như vậy thì chủ cỡ nào phách lối.
“Nếu hắn không đến, vậy thì giải tán đi.” Hoàng Tung vỗ tay ghế đứng dậy.
Nhiều kẻ cũng hầm hầm đứng lên.
Đúng lúc này, từ trên không, Tôn Kỳ sải bước, chắp tay sau lưng, kiêu ngạo không thể tả.
Hắn hạ không ngồi vào chủ tọa.
Mấy tên muốn bỏ đi, đứng lại tại chỗ, cũng không ngồi xuống, bọn hắn muốn xem Tôn Kỳ giở trò gì.
Trần Dung đưa lên cho hắn một chén thanh thủy.
Tôn Kỳ nhấm nháp, không để ý tới ai.
Người xem bực mình, có tên mắng:
“Ngươi có biết lễ nghĩa không vậy?”
“Đừng ỷ vào thân phận rồi không coi ai ra gì?”
Mỗi tên một lời chửi cho đã miệng.
Tôn Kỳ đặt chén nước xuống, chậm rãi nói:
“Ta muốn chỉnh hợp tất cả người tu luyện nguyện lực.”
“Như thế nào chỉnh hợp?” có kẻ lên tiếng hỏi.
“Thứ nhất ta làm minh chủ, tất cả những ai tu luyện nguyện lực phải nghe lời ta.
Thứ hai thay đổi tượng thờ, sau này chỉ còn tượng thờ của ta và phải đặt ở trung tâm nhất tại tất cả các khu.
Thứ ba tại nhất đảo trùng thiên xây một cái Tiếp Thiên Đài, tiếp nhận tất cả nguyện lực từ Phàm giới, lại từ Tiếp Thiên Đài phân bổ nguyện lực cho mọi người.”
Nghe đến đây có tên liền nhịn không được.
“Lý nào là vậy!” một tên đập bàn đứng dậy.
“Thẩm Văn, ngươi có phải điên rồi không! ngươi đây là muốn cướp hết nguyện lực.”
“Làm minh chủ? ngươi có tài đức gì mà đòi làm minh chủ? vả lại bọn ta cũng không cần một cái minh chủ treo trên đầu.”
“Ngươi thật trơ trẽn.”
“Chuyện này là không thể nào?”
“Vớ vẩn!”
“Ngu ngốc!”
“Hoang đường!”
Có mấy tên đã phất tay áo bỏ đi.
Tôn Kỳ không giận không nộ, nói:
“Ta là thông báo, không cần nghe các ngươi ý kiến.
Các ngươi đồng ý thì được chia một chén canh, không đồng ý vậy thì nước lã cũng không có.”
“Cuồng ngôn! ngươi lấy quyền đấy ở đâu?”
“Nắm đấm của ta.” Tôn Kỳ lạnh nhạt.
“Ha, ha, ha… ngươi chỉ là một cái nhất dực, cho dù có thiên tài đến đâu cũng không qua được nhị dực, ngươi có biết ở đây có bao nhiêu cái nhị dực? ta cũng muốn xem ngươi nắm đấm lớn cỡ nào.”
Tôn Kỳ đứng dậy, lớn tiếng:
“Ta khiêu chiến tất cả các ngươi giành quyền cai quản Phàm giới.
Kẻ nào cúi đầu sẽ được chia phần, kẻ nào không cúi đầu sẽ bị tước đoạt vĩnh viễn.”
“Được! ngươi muốn chiến vậy thì ta chiến với ngươi.” Hoàng Tung nổi giận đùng đùng nhảy lên phía trước.
Nhiều tên khác cũng đồng loạt đứng ra, bọn họ là nhị dực há có thể để một tên lớn lối.
Bọn họ muốn ra tay nhưng đúng lúc này, Công Tôn Tiên nhảy ra, phe phẩy quạt lông, làm ra vẻ cao thâm mạt trắc, nói:
“Chư vị bình tĩnh! nghe ta nói một lời.”
“Nói!” Mã Đại quát.
“Chư vị, hắn đã muốn đoạt quyền cai quản Phàm giới, vậy thì hắn cũng phải lấy ra cái giá tương xứng.
Không thể thắng thì được, thua thì không mất gì.” Công Tôn Tiên mỉm cười phân tích.
Nghe lời này cả đám sáng mắt, phải ha! Tôn Kỳ là Bách Gia Cự Tử, đệ tử Hàn phu tử, chắc chắn có rất nhiều thứ tốt, nhân cơ hội này bóc lột hắn.
Dù sao hắn cũng chỉ nhất dực, sợ gì chứ!
“Đúng! ngươi có thứ gì mà đòi khiêu chiến?”
“Ta tầm mắt cao, không nhận những thứ rác rưởi, binh khí cũng phải từ chí tôn trở lên, minh văn cũng phải từ cấp 5 trở lên.”
“Ta đang cần một cái Phong Chủng, nếu ngươi có ta sẽ chấp nhận khiêu chiến.”
“Ta muốn một vạn điểm.”
“Ta muốn một lọ Viên Hoàn Đan cấp 5.”
Bọn họ nhao nhao lên tiếng, giống như đi chợ không đồng vậy.
Công Tôn Tiên phe phẩy quạt cười, mưu sĩ, đây chính là việc mưu sĩ làm, chỉ cần một lời có thể xoay chuyển càn khôn, đắc tội với một mưu sĩ chỉ có con đường chết.
Đây là Tôn Kỳ tự chuốc lấy, vì lúc trước dám ra tay với hắn.
Trước một đám hổ báo tham lam, Tôn Kỳ vô cảm, một bước tiến lên, nói:
“Đặt cược?! ta vô địch, cần gì vật đặt được.”
“Thẩm Văn, uổng cho ngươi là học trò của phu tử, mở miệng toàn là lời ngông cuồng, lễ nghĩ của ngươi vứt đâu rồi?” Công Tôn Tiên cầm quạt chỉ mặt Tôn Kỳ mắng.
Tôn Kỳ chẳng thèm nhiều lời, cong ngón tay búng, một điểm sáng bắn ra.
Công Tôn Tiên sợ cứng người.
Mã Đại nhảy lên trước, đưa tay ra đỡ.
Phốc, phốc! hai tiếng.
Một tiếng xuyên thủng bàn tay Mã Đại, một tiếng xuyên thủng bả vai Công Tôn Tiên.
Tất cả sững sờ, quá nhanh, nhanh đến không kịp quan sát.
Mã Đại nhìn lại bàn tay, sắc mặt ngưng trọng, hắn thế nhưng là nhị dực dù không tụ toàn lực cũng không nên bị một điểm bắn xuyên.
Công Tôn Tiên thì ôm vai đau đớn rên rỉ.
“Cẩn thận!” Hoàng Tung hét lên.
Mã Đại chợt lạnh xương sống.
Phốc! hắn bay ngược lên trời, có tiếng xương gãy.
“Chỉ bằng các ngươi cũng dám khiêu khích ta.” Tôn Kỳ một lời, đã xuất hiện trước mặt Hoàng Tung, nâng tay chém xuống.
Hoàng Tung bắt chéo hai tay đỡ đòn, ầm! hắn cảm giác như thái sơn áp đỉnh, hắn đổ sụp, quỳ một chân, mặt đất vỡ thành mạng nhện.
Tôn Kỳ ấn tay, răng rắc! Hoàng Tung nứt xương đầu gối.
“Các ngươi cho rằng nhị dực mạnh lắm sao? trong mắt ta các ngươi chỉ là một đám kém cỏi, không có tiền đồ.”
Tôn Kỳ vung chân đá Hoàng Tung bay vút.
Mấy tên nhị dực sợ hãi vội triển khai toàn bộ chiến lực nhưng mà Tôn Kỳ lại chẳng coi vào đâu, hắn giống như sói