Tiếng mưa cứ tí tách rơi, mưa cũng càng ngày càng to hơn.
Gió thổi làm cho cành cây nghiêng ngả tứ phía.
Lý Y Nhiên vẫn chỉ ngồi đó, hứng nước mưa một thân một mình.
Cả người cô đã ướt như chuột lụt, tay chân cũng dần đông cứng lại vì cơn lạnh.
Bất chợt, cô cảm nhận được nước mưa không trút xuống người mình nữa.
Một chiếc áo khoác được choàng lên cơ thể gầy yếu của cô.
Là ai? Lý Y Nhiên ngẩng đầu lên.
Trước mắt cô là một người cao ráo, bận bộ đồng phục của trường cô.
Tầm nhìn của cô dần nhoè đi vì những giọt nước mưa rơi trúng.
Người đó kéo cô đứng dậy, ân cần lấy khăn tay lau khuôn mặt ướt đẫm nước mua của cô đi, cùng với những giọt nước mắt đau khổ.
Nhờ vậy mà cô có thể nhìn thấy được người bí ẩn trước mắt.
Cậu ta có mái tóc vàng óng, đôi mắt hoàng kim lấp lánh, nổi bật nhất vẫn là nốt ruồi ở khóe mắt trái.
“Trần Tinh Húc?”
Đó là đàn anh năm bốn của trường mà cô vô tình gặp được ở sân thượng.
Mặc dù chỉ mời gặp mặt anh ta được một lần đó nhưng lại mang cho cô cảm giác vô cùng quen thuộc.
Cả khung cảnh trời mưa này nữa, trong vô thức, tâm trí của cô lại hiện lên một hình ảnh mờ nhạt.
Cũng là cậu bé mà cô quen biết thửa nhỏ ấy.
Cũng chính là thời gian này, cậu bé đó cầm một chiếc ô màu đen đi đến đón cô tan học.
Giọng nói vô cùng ấm áp:
“Lý Y Nhiên, chúng ta về thôi.”
Câu nói đó cứ lảng vảng trong tâm trí cô lúc này, khiến đầu cô rất đau.
Bất giác cô đưa hai tay lên nắm chặt lấy mái tóc của mình.
Cô cố gắng nhớ cho bằng được khuôn mặt của cậu bạn đó, thế nhưng càng cố nhớ, đầu cô lại càng đau hơn.
Hành động kì lạ này của cô làm cho Trần Tinh Húc khá lo lắng.
Anh nhỏ giọng hỏi thăm: “Em ổn chứ? Có phải bị cảm rồi không?”
Câu nói này của anh đã lôi cô về hiện tại.
Cô từ từ buông lỏng cơ thể, ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt Trần Tinh Húc thể hiện rõ sự lo lắng của anh đối với cô lúc này.
Lý Y Nhiên hít thở thật sâu, điều chỉnh lại mức độ cảm xúc của bản thân.
Vài giây sau, cô lại trưng ra bộ mặt lạnh lùng, đôi mắt trở nên vô cảm nhìn anh.
“Cảm ơn, tôi phải về đây.”
Nói xong, cô tính rời đi trong mưa luôn nhưng đã bị anh giữ lại.
Không hiểu sao trong lòng anh lại vô cùng đau khi thấy cô khóc và ướt át như vậy.
Mỗi lần nhìn thấy hình bóng Lý Y Nhiên ở trường hay ở đâu đó trên đường thì trong đầu anh lại hiện lên kí ức của một cô bé có hình tượng giống Lý Y Nhiên vậy.
Anh không kìm được mà nói ra suy nghĩ của mình:
“Lý Y Nhiên, hồi nhỏ hai chúng ta đã gặp nhau đúng không? Cũng là khung cảnh như thế này, em có nhớ không?”
Thực ra chính Trần Tinh Húc cũng không chắc cô bé ngây dại thủa đó có phải là Lý Y Nhiên hay không.
Bởi con