Dù sao chiếc ô này cũng chỉ có duy nhất một cái, nếu anh ta đưa cho cô rồi thì anh ta về kiểu gì? Lý Y Nhiên đang định từ chối ý tốt của cô thì một giọng nói quen thuộc vang lên ngay sau lung cô:
"Không cần đâu, cô ấy sẽ đi xe với tôi."
Lý Y Nhiên giật mình quay lưng lại đằng sau.
Trước mắt cô là một Nhan Lục Tần bằng da bằng thịt.
Trong tay anh ấy cầm một chiếc dù màu đen, khuôn mặt trông vô cùng tức giận làm cho cô có chút rén ngang.
Cái trường hợp này sao cứ na ná giống chuyện chồng sắp cưới bắt quả tang vợ ngoại tình vậy?
Trần Tinh Húc nheo mày khó chịu nhìn Nhan Lục Tần.
Bộ đồ sang trọng cùng với chiếc xe hiếm có cùng với khuôn mặt nổi bật thường xuyên xuất hiện trên báo chí, không ai khác chính là giám đốc của nhiều công ty khác nhau, khối tài sản lên đến hàng tỉ chính là Nhan Lục Tần trước mặt anh.
"Không biết Nhan tổng có quan hệ gì với em ấy nhỉ?" Trần Tinh Húc mỉm cười thân thiện.
Mặc dù bề ngoài khuôn mặt của anh trông rất hòa đồng, thế nhưng ẩn sau nụ cười đó Nhan Lục Tần lại cảm nhận được sự khiêu khích đến từ Trần Tinh Húc một cách rõ ràng.
Tuy nhiên, trong mắt của anh thì tên nhóc này cũng chỉ là một con người tầm thường, không có đủ sức mà đấu lại anh.
Nhan Lục Tần cười khểnh, "Tôi là chồng sắp cưới của cô ấy."
Lúc này, sắc mặt của Trần Tinh Húc mới bắt đầu trắng bệch ra.
Đôi mắt mở rõ thể hiện rõ sự ngỡ ngàng của bản thân.
Đến cả Lý Y Nhiên cũng khá bất ngờ trước lời nói của anh.
Rõ ràng lúc đính hôn nói là không được tiết lộ với người khác, tại sao bây giờ lại nói tuốt hết ra cho người lạ biết cơ chứ!
Trần Tinh Húc vẫn không tin, anh quay lại gặng hỏi Lý Y Nhiên: "Những gì anh ta nói là thật sao?"
Lý Y Nhiên thở dài, "Đúng vậy!"
Cô tiện tay trả lại chiếc dù cho anh, chạy đến bên cạnh Nhan Lục Tần.
Bây giờ, Trần Tinh Húc mới tin những điều mà Nhan Lục Tần vừa nói.
Trong lòng anh bất chợt nổi lên những con sóng nhỏ.
Trái tim lại càng đau hơn, khuôn mặt anh nhăn lại, thể hiện rõ sự buồn bã và thất vọng.
Anh không biết tại sao cơ thể bản thân lại có phản ứng mãnh liệt đến như thế khi nhìn thấy cô đứng bên cạnh một người khác.
Nhan Lục Tần khoác tay lên bờ vai của cô, nở một nụ cười chiến thắng nhìn Trần Tinh Húc, "Tạm biệt!"
Dứt lời, anh liền dắt Lý Y Nhiên lên xe của mình.
Chiếc xe cũng nổ máy rời đi nhanh chóng, bỏ lại mình Trần Tinh Húc ở đó.
Sự đau đớn, dằn vặt cứ lảng vảng trong tâm trí anh một cách lạ thường.
Nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống.
Anh đưa tay lên lau những giọt nước mắt ấy đi mà thất thần tự đặt câu hỏi cho bản thân:
"Tại sao...!mình lại buồn đến như vậy? Chẳng lẽ