Sau bữa cơm trưa, bầu không khí trong nhà càng thêm hòa thuận.
Thành cùng ba Hiếu lên trên thư phòng bàn chuyện công ty, Nam cùng mẹ Ngọc ra vườn cắt hoa.
Sau biệt thự là khu vườn rộng với rất nhiều loài hoa và loài cây.
Mẹ Ngọc nói trước đây bà bận rộn nhưng từ khi về sống an nhàn bà bắt đầu học cách chăm sóc hoa.
Bà còn kể cho Nam nghe nhiều chuyện của gia đình, từ chuyện công ty đến chuyện sinh hoạt gia đình.
Ngày xưa ba mẹ chăm lo chuyện công ty, đi xuôi về ngược nên không có thời gian để ý đến Thành, cho đến khi ba mẹ nghe giáo viên của nó nói tâm lý nó có vấn đề nên ba mẹ mới đưa nó đi gặp bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ nói nó bị tự kỉ lúc ấy ba mẹ mới biết mình đã quá mải mê công việc mà bỏ bê nó.
Cũng may phát hiện sớm và điều trị nó cuối cùng cũng ổn định, chỉ là vẫn ít nói ít cười.
Mẹ Ngọc ngậm ngùi kể lại.
Chính vì chuyện đó mà hai người luôn day dứt trong lòng.
Mặc dù sau này Thành lớn lên rất tốt nhưng anh lại chưa từng thích thứ gì, anh sống chỉ vì trách nhiệm, trách nhiệm với công ty, trách nhiệm với gia đình.
Ngay khi anh công khai tính hướng khi 22 tuổi hai người cùng rất ngạc nhiên nhưng không phản cảm, ít ra thì anh cũng có thứ mình thích, nhưng anh vẫn cứ một mình, chính vì thế mà hai người mới phải chủ ý cuộc hôn nhân này.
Nhưng may sao, có lẽ họ đã đúng, làm đúng việc và chọn đúng người.
Nam nghe mẹ Ngọc tâm sự mà vừa thương tâm vừa áy náy.
Thương bà là một người mẹ tốt, nhưng cũng áy náy vì đã lừa rối bà, hai người họ không có tình yêu, mà người thành thích sau này cũng sẽ xuất hiện, cuộc hôn nhân của hai người ban đầu đã là sự sai lầm rồi.
Có lẽ đợi thêm một thời gian Thành gặp Hoàng Lân thì có lẽ sẽ tốt hơn, cuộc đời của Thành không nên có một người như cậu.
Tối hôm đó Nam cùng mẹ Ngọc không bảo dì Lan chuẩn bị cơm mà hai người tự vào bếp nấu.
Mẹ Ngọc cũng khá ngạc nhiên khi nếm thử tay nghề của cậu.
Quả như Nam nói, tối đó thành ăn thập phần ngon miệng.
Ăn cơm xong ba mẹ liền giữ hai người ở lại qua đêm, nói tôi đi đường nguy hiểm.
Cả hai đành phải đồng ý với ba mẹ.
Nam theo Thành đến phòng ngủ của anh.
Giữa đường đi cậu không nói gì nhưng chỉ có trời mới biết cậu đang lo lắng thế nào.
Nếu ngủ chung phòng thì chia giường kiểu gì? Ai sẽ ngủ giường và ai ngủ đất.
Lúc vào phòng cậu quan sát xung quanh, căn phòng trang trí theo tông màu xám đen.
Dù không có người ở nhưng vẫn được quét tước rất sạch sẽ.
Nhìn chiêc giường rộng giữa phòng cậu nói:
Anh ngủ trên giường đi, tôi ngủ đất.
Thành không trả lời mà kéo cậu đến giường ngồi.
Anh nói:
Nếu phân chia phòng mẹ tôi sẽ biết, buổi sáng bà hay vào phòng tôi dọn dẹp.
Nam méo mặt nhìn anh rồi lại nhìn cái giường.
Lớn thế này chắc vừa hai người ngủ nhỉ.
Thành thấy cậu không nói gì nữa bèn đứng dậy lấy quần áo tắm rửa.
Nam ngồi bên ngoài chán quá lấy hai tấm lì xì mà ba mẹ cho ra xem, bên trong mỗi bao lì xì là một tấm thẻ ngân hàng, nhìn bên ngoài xem ra mệnh giá không hề nhỏ.
Cậu thầm cảm khái nhà giàu đúng thật là sướng.
Một lúc sau Thành đi ra thấy Nam đàng ngồi ngốc bên cạnh giường liền đi đến giục cậu