Tác giả: Quyển Thành Đoàn Tử.
Editor+beta: Mon.
----------- đường phân cách -----------
Từ bên trong bàn học lấy ra một đống lớn vỏ trái cây còn có giấy gói kẹo ra, Cố Thiên Ngôn thật bình tĩnh đem chúng đi xử lý sạch sẽ, giống như người gặp phải chuyện này không phải là cô mà là một người khác.
Nhưng lại có người không thể nhịn được, Viên Lỵ sắc mặt giận dữ vỗ bàn, nhìn quanh lớp, tức giận nói: " Ai làm ". Trong lớp, các bạn học đều giữ im lặng, có ít người cúi đầu xuống, có ít người lại thờ ơ lạnh nhạt, có một ít người lại tụm lại xì xào bàn tán. Viên Lỵ tức giận đến mức khó thở, Chu Mộng Dao thấp giọng nói : " Tớ cảm thấy không phải người trong lớp chúng ta làm. " Đối mặt với việc này Viên Lỵ cũng không còn cách nào, chỉ có thể giúp Cố Thiên Ngôn thu dọn.
Ngày thứ hai vẫn là như thế, Viên Lỵ cắn răng, Chu Mộng Dao cũng cau mày, loại chuyện này nói với giáo viên cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Đôi mắt đen láy của Cố Thiên Ngôn nhìn hai người Viên Lỵ : " Không cần để ý, qua mấy ngày nữa sẽ không có chuyện gì xảy ra. "
Quả nhiên, qua vài ngày sau, bên trong hộc bàn cực kỳ sạch sẽ, một chút rác cũng không có.
Nhưng là, các loại ác ý nhắm vào này lại thay đổi một phương thức mới.
Trong lúc Cố Thiên Ngôn tránh thoát một nữ sinh lần thứ N cố ý đâm đầu tính đụng ngã người, Viên Lỵ hung ác trợn mắt nhìn nữ sinh kia một chút, nhịn không được lại mở miệng phàn nàn,
" Tớ rốt cuộc cũng hiểu vì sao có nhiều nữ sinh nhắm vào cậu như vậy, một tuần lễ trước có người bắt gặp cậu ngồi trên xe Tô Mạch, nhưng mà cậu và Tô Mạch có quan hệ gì thì có liên quan gì tới các người ấy. Từ khi chuyện rác bắt đầu, cậu không để ý tới bọn họ, bọn họ liền thay đổi một loại phương thức khác, An An, cậu thật sự hẹn hò với Tô Mạch sao ? "
Cố Thiên Ngôn lãnh đạm nói : " Không có. "
Viên Lỵ thần sắc có chút mờ mịt, " Vậy hiện tại các cậu là quan hệ gì? "
Cố Thiên Ngôn trả lời, " Tớ đang theo đuổi hắn. "
Viên Lỵ : " . . . "
Viên Lỵ không nói gì nhưng ngay sau đó lại tức giận bất bình đứng lên : " Đám nữ sinh kia quá đáng như vậy, Tô Mạch chẳng lẽ không thể vì cậu mà lên tiếng, nói một chút gì sao? "
Cố Thiên Ngôn dừng bước, có chút không hiểu nhìn Viên Lỵ :
" Tại sao phải nói giúp tớ ? "
" Cái này ... ? " Viên Lỵ ấp úng, cô đột nhiên không biết nên nói những gì.
Cố Thiên Ngôn tiếp tục nói, " Tớ hiện tại không là gì của hắn,