❄Tác giả:Quyển Thành Đoàn Tử.
???? Editor : Mon ????
???? Beta : Misa ????
Một vài nữ sinh trên hành lang nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên và thẹn thùng, hầu hết các nữ sinh đều dùng ánh mắt hâm mộ, ghen ghét nhìn Cố Thiên Ngôn đang đứng trên hàng lang lớp của mình, có nữ sinh còn hận không thể dán mắt ở trên người Tô Mạch, ừm, các nữ sinh này đại khái là nhan khống (*). Bình thường cơ hội có thể nhìn thấy Tô Mạch thực sự là rất ít, các cô được nhìn thêm vài lần nữa, tâm tình liền vui sướng, ăn cũng ngon miệng hơn.
(*) Nhan khống : Mê sắc đẹp
Mà các nam sinh đã tập mãi thành thói quen, xem đó là điều hiển nhiên.
" A Mạch ? " Cố Thiên Ngôn bình thường rất ít khi gọi Tô Mạch như vậy, mỗi lần cô gọi như vậy, ở sâu trong nội tâm Tô Mạch lại dâng lên một cảm xúc mãnh liệt, muốn vĩnh viễn giam cô trong lòng ngực, ý nghĩ kia nảy sinh điên cuồng,.
Cố Thiên Ngôn không biết nội tâm nguy hiểm của Tô Mạch, cô nhìn chằm chằm Tô Mạch trước mặt, đảo mắt, sau đó nhìn vào mắt Tô Mạch nói : " Em nhớ anh. "
Sự xuất hiện của Bạch Mộc Vũ xác thực khiến cho Cố Thiên Ngôn có một chút cảm giác khủng hoảng như vậy, ừm, cô nhớ kỹ, giữa người yêu với nhau nên nói một vài lời yêu thương.
Bàn tay Tô Mạch siết thật chặt lòng bàn tay, hắn cực kỳ gắng sức kiềm chế bản thân, ở vào một giây này rất muốn đem Cố Thiên Ngôn ôm thật chặt vào trong ngực, hai con mắt bởi vì ẩn nhẫn mà trở nên tối tăm, thâm thúy.
Hắn kéo tay Cố Thiên Ngôn, vượt qua hành lang đi xuống lầu, đến nơi ít người qua lại.
Viên Lỵ, người vẫn luôn che mặt và chìm đắm trong thế giới màu hồng của các cô gái cuối cùng đã trở lại thế giới của mình, lấy lại tinh thần, cô nhìn lại chỗ hai người đứng vừa rồi giờ chẳng còn một ai, trợn mắt nói : " Người đâu rồi ? "
Tô Mạch dẫn Cố Thiên Ngôn đến một góc khuất ở ngã rẽ, dù là ở dưới nhìn lên, hay từ trên nhìn xuống cũng rất khó nhìn thấy nơi này.
Trên gương mặt hắn sớm đã không thấy nụ cười bình thường nữa, hắn không thể chịu đựng được nữa, dùng tay ôm chặt Cố Thiên Ngôn vào trong ngực, cúi đầu xuống hung hăng hôn lên môi cô.
Cố Thiên Ngôn giật mình.
Tô Mạch bá đạo cạy mở răng môi cô, có cảm giác như muốn xé nát thành xương nuốt vào bụng khiến cho nụ hôn ngày càng sâu sắc, hận không thể đem Cố Thiên Ngôn hoà vào trong máu thịt của mình.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, một lúc sau Tô Mạch mới chậm rãi buông Cố Thiên Ngôn trong ngực ra. Hô hấp hắn có chút rối loạn, nhìn môi Cố Thiên Ngôn bị hắn hôn đến đỏ bừng, dùng ngón tay xoa nhẹ.
Đầu óc Cố Thiên Ngôn cũng có chút rối loạn, cô chỉ có thể sững sờ nhìn Tô Mạch, trong đôi mắt kia mang theo chút sương mù mông lung, trên gương mặt vô cảm hiện lên một chút bối rối.
Tô Mạch nhìn cô hồi lâu, sau đó trầm thấp cười ra tiếng, hơi thở ấm áp lan toả khắp nơi, Cố Thiên Ngôn chớp mắt lại nhịn không được tiếp tục chớp mắt.
" An An. " Tô Mạch vùi mặt vào cổ cô, hắn rầu rĩ nói : " Em muốn anh nên bắt em làm gì bây giờ. " Giống như là nói cho Cố Thiên Ngôn nghe, nhưng