Tác giả: Quyển Thành Tử Đoàn.
Editor: Mon (≧▽≦)
Beta : Misa (•‿•)
Hướng xe chạy càng ngày càng hẻo lánh, thậm chí trong bán kính 10km không nhìn thấy bất kì một căn nhà nào, ước chừng qua hơn 20 phút. Xe mới dừng lại, trước khi xuống xe, Tô Mạch nói Cố Thiên Ngôn nhắm mắt lại, hắn nắm tay Cố Thiên Ngôn đi ở phía trước, dẫn cô đi theo phía sau lưng.
Nhiệt độ lòng bàn tay Tô Mạch rất ấm áp giống như khóe miệng của hắn, lúc nào cũng mỉm cười ấm áp với Cố Thiên Ngôn.
Đi được hơn năm phút đồng hồ, hắn thả tay Cố Thiên Ngôn, ấm áp nói, " An An, em có thể mở mắt rồi. "
Lông mi Cố Thiên Ngôn khẽ run, chậm rãi mở hai mắt ra. Đập vào mắt là một căn nhà gỗ nhỏ tinh xảo, trên nóc nhà điểm xuyết vài đóa hoa lẻ tẻ màu trắng, còn có dây leo màu xanh đang không ngừng leo lên, tuy nói là nhà gỗ, nhưng vật liệu chế tạo lại hết sức kiên cố. Bốn phía cây xanh râm mát, bãi cỏ trông rất mềm mại, dễ chịu không khác gì chốn thần tiên trong truyện cổ tích.
" Thích không ? " Tô Mạch hỏi cô, trong giọng nói tràn đầy vui mừng và chờ mong.
Cố Thiên Ngôn gật đầu nói, " Rất đẹp. "
Tô Mạch cong lên khóe miệng, hắn một lần nữa kéo tay Cố Thiên Ngô đi vào nhà gỗ, đẩy ra cánh cửa gỗ nặng nề, kiên cố, không biết nó được cấu tạo như thế nào, hoàn toàn không phát ra một chút tiếng động.
Cách bài trí từ trong ra ngoài cho đến dụng cụ trong nhà đều là tự nhiên đem lại cho người ta cảm giác gần gũi, trong nhà gỗ có hai gian, cửa phòng cũng được chế tạo rất tinh tế, đều là ruột đặc.
" An An, em chờ anh một lát. " Tô Mạch mỉm cười nói, sau đó đi vào phòng bếp.
Cố Thiên Ngôn ngồi ở trên một cái ghế gỗ nhỏ tinh xảo, phía trước bày một tấm bàn gỗ tự nhiên.
Một lát sau Tô Mạch từ bên trong đi ra, trên tay hắn cầm một ấm trà và hai chiếc tách tinh xảo. Hắn đặt ấm trà xuống, rót vào một cái tách đưa cho Cố Thiên Ngôn, sau đó rót cho mình một tách, " Gần đây anh mới học pha trà từ chú Tần, không thể pha tốt như ông ấy. "
Cố Thiên Ngôn và Tô Mạch quen nhau lâu như vậy, đến Tô gia hai ba lần, Tô Mạch thích nhất là dáng vẻ của Cố Thiên Ngôn lúc uống hồng trà, luôn cảm thấy chỉ có lúc đó cảm xúc của cô mới có chút dao động, thế nhưng đồng thời hắn cũng rất ghen tỵ, cũng bởi vì ghen ghét là một thứ có thể gây chết người nên chỉ có thể bó tay không biện pháp.
Cố Thiên Ngôn khẽ nhấp một ngụm, thời