???? Editor : Misa ????
Người đàn ông trung niên nhìn thấy nụ cười quái dị của hắn khác xa với bộ dáng ôn nhuận nhu hòa ngày thường, trên trán chảy ra một ít mồ hôi, ngay cả tay cầm hộp gỗ đều không khỏi run lên một chút.
" Đúng rồi, đại sư có thể xoay người không ? "
Tô Mạch lộ ra một nụ cười ôn hòa.
" Có thể, có thể Tô thiếu gia. " Người đàn ông trung niên vội vàng xoay người đưa lưng về phía phòng nói, câu nói có chút lắp bắp.
Tô Mạch cười cười ý vị không rõ, chậm rãi đến gần phòng Cố Thiên Ngôn, sau đó từ trên người lấy ra chìa khóa, một đôi tay thon dài thậm chí có thể nói là xinh đẹp mở ra ổ khoá đã được thêm vào trước đó.
Mở cửa phòng ra, nụ cười ôn nhu trên gương mặt Tô Mạch cứng lại, người vốn dĩ bị trói trên ghế đã biến mất không thấy, chỉ còn lại những sợ dây thừng rải rác trên ghế.
Hắn bước nhanh đi qua, sắc mặt không rõ, cầm dây thừng lên, nút của dây thừng không bị mở ra, cũng không có dấu vết bị cắt đứt.
Ánh mắt Tô Mạch lập tức tối lại, trên mặt rốt cuộc cũng không kìm được lộ ra một nụ cười vặn vẹo, dị thường hai mắt đỏ hoe, " An An, em cho rằng em thoát được sao . . . . Cho dù em ở nơi nào, anh cũng sẽ tìm ra em. "
Khi Tô Mạch và những người khác vào nhà hệ thống đã thành công chuyển cố Thiên Ngôn
đến một nơi khác.
Không rời khỏi thành phố, nơi có các nhân vật trong cốt truyện, hệ thống chuyển cố Thiên Ngôn đến một nơi hẻo lánh, tiền tiêu vặt Đồng mẫu cho Cố Thiên Ngôn rất ít khi sử dụng, cộng lại cũng đủ thuê nhà ở trong một tháng, đến mức tiền còn thừa cũng đủ để lo những cái khác như ăn uống, đồ dùng, vì thế trong thời gian Cố Thiên Ngôn ở nơi này có thể không ra khỏi cửa liền không ra khỏi cửa.
Vì tránh phiền toái, hệ thống dùng năng lượng còn lại, tiêu hủy hồ sơ và tiến hành thôi miên thầy cô giáo trên trường, học sinh và những người thân cận có quen biết với Đồng An An, nói cách khác, trong vòng hơn mười ngày thân thể này không đến trường học thì cũng sẽ không có người phát hiện. Năng lượng đã tiêu hao