???? Editor : Misa ????
Ngoại trừ Tô Mạch, hắn còn mang đến một người khác, chính là đại sư kia.
Cố Thiên Ngôn gọi hệ thống vài tiếng đều không nhận được câu trả lời, có vẻ là vẫn chưa tỉnh.
Cố Thiên Ngôn bị Tô Mạch trói lại lần nữa. Tuy nhiên lần này Tô Mạch trói rất chặt, giống như sợ cô sẽ chạy mất, trên mặt lộ ra biểu tình đau khổ thế nhưng lại nói với giọng điệu khiến người khác rùng mình, " An An, rất nhanh, chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau, em đã đồng ý với anh. "
Đôi mắt của Cố Thiên Ngôn không có cảm xúc nhìn hắn cũng không nói gì.
Tô Mạch không để ý biểu tình đạm mạc của cô, ngược lại rất suиɠ sướиɠ híp mắt lại, không kiềm chế được hôn lên mặt cô một cái.
Người đàn ông trung niên vẫn luôn không dám nhìn về phía bọn họ, thẳng đến lúc Tô Mạch gọi ông một tiếng, người đàn ông trung niên sợ đến mức trái tim cũng đập chậm một nhịp, ngay cả ria mép cũng run rẩy.
" Có thể bắt đầu rồi, đại sư. " Khi Tô Mạch nói nói những lời này ánh mắt vẫn không rời khỏi Cố Thiên Ngôn đang bị trói trên ghế.
Người đàn ông trung niên lấy ra một ngọn bút hắc kim từ bên trong hộp gỗ màu đen bình thường, bắt đầu khoanh tròn xung quanh Cố Thiên Ngôn, ông cố hết sức không để cho mắt mình chạm đến bất kỳ nơi nào trên người Cố Thiên Ngôn.
Vẽ xong vòng tròn người đàn ông trung niên bắt đầu bày trận, một bên lẩm bẩm chú ngữ, các đường nét bên trong vòng tròn đan xen lẫn nhau, vòng tròn phát ra ánh sáng màu vàng kim, nhạt đến mức không thấy rõ.
Thời gian trôi qua, hai mắt người đàn ông trung niên vẫn nhắm nghiền, mồ hôi trên trán rơi xuống từng giọt, ngay cả lưng cũng thấm ướt mồ hôi, môi ông đã dần dần trắng bệch lại không ngừng mấp máy lẩm bẩm.
Hai tiếng trôi qua, người đàn ông trung niên cuối cùng cũng mở mắt ra, chân như nhũn ra gần như ngã quỵ, ông nhìn Cố Thiên Ngôn đã hôn mê bất tỉnh, lộ ra một nụ cười nịnh nọt suy yếu nói với Tô Mạch, " Tô thiếu gia, trận pháp đã thành công mỹ mãn, linh hồn của cô ấy đã bị giam cầm trong thân thể này. "
Tô Mạch sờ lên khuôn mặt đã hơi trắng bệch của Cố Thiên Ngôn, cau mày nói, " Khi nào cô ấy sẽ tỉnh lại ? "
Người đàn ông trung niên lấy ra một bao bột phấn từ trong hộp gỗ, cẩn thận từng li từng tí đưa cho Tô Mạch, " Cho cô ấy ngửi một chút có thể sẽ tỉnh lại. "
Tô Mạch nhận lấy, nhàn nhạt nhìn ông ta một cái, " Nếu như cô ấy xảy ra điều gì ngoài ý muốn, ông chắc đã biết hậu quả của mình. "
Người đàn ông trung niên vội vàng nói, " Vâng vâng vâng. "
Tô Mạch đưa bột phấn đến dưới mũi Cố Thiên Ngôn, mí mắt Cố Thiên Ngôn hơi run rẩy, ngay sau đó mở ra