Chọn về với Tạ Hoằng Văn kiếp sau, hay là chọn ở lại với Tạ Hoằng Văn hiện tại?
Đối với Hứa Nhan Du, câu hỏi này này của Tạ Hoằng Văn thật sự vô cùng khó để có thể trả lời.
Không phải vì cô phân vân không biết nên chọn thế nào, mà là vì cô do dự khi phải nói cho Tạ Hoằng Văn câu trả lời thật sự.
Hứa Nhan Du yêu Tạ Hoằng Văn, yêu anh ở cả kiếp sau lẫn kiếp này.
Nhưng rõ ràng là vì ban đầu cô đã gặp và yêu anh ở kiếp sau, cho nên kiếp này cô mới yêu anh.
Hơn nữa ban đầu đến kiếp này là vì hoàn thành nhiệm vụ, để cô và anh ở kiếp sau có thể ở bên nhau.
Cho nên nếu được chọn, Hứa Nhan Du đương nhiên vẫn sẽ lựa chọn ở với anh ở kiếp sau.
Ngoài ra vẫn còn một lý do nữa, Hứa Nhan Du quyết định sẽ nói lý do này cho Tạ Hoằng Văn biết.
Vì vậy, cuối cùng cô cũng đã nói ra câu trả lời: “Em chọn anh ở kiếp sau.”
Tạ Hoằng Văn nhận được câu trả lời này thì vẫn tỏ ra bình thản, nhưng sau đó anh phải cố cong môi cười để bản thân không lộ ra nỗi buồn trong ánh mắt.
Thế rồi, anh lại hỏi: “Vì sao?”
Hứa Nhan Du đáp: “Bởi vì anh ở kiếp này thích em, còn anh của kiếp sau yêu em.”
Nghe thấy vậy, Tạ Hoằng Văn liền nhìn vào đôi mắt cô.
Hứa Nhan Du lại nói: “Nếu không có em bên cạnh, anh của kiếp này sẽ rất buồn, nhưng em tin rằng nỗi buồn ấy rồi sẽ phai nhòa.
Còn nếu ở kiếp sau không có em bên cạnh, anh nhất định sẽ rất đau lòng.
Bởi vì anh của kiếp sau… thật sự yêu em rất nhiều.”
Nghe đến đây, Tạ hoằng Văn nở một nụ cười tự giễu.
Hóa ra trong mắt Hứa Nhan Du, anh của kiếp này lại không yêu cô bằng anh của kiếp sau.
Cũng phải thôi.
Tạ Hoằng Văn tự xem lại bản thân thì cũng thấy quả đúng như vậy.
Anh của kiếp này lần đầu tiên gặp mặt đã bóp cổ cô, kề dao vào cô để đe dọa cô.
Thái độ ban đầu đối với cô rất lạnh lùng, anh còn hay nổi cáu với cô.
Cho nên nếu cô cảm thấy anh không thật sự yêu cô… vậy thì cũng phải.
Thế rồi anh lại hỏi cô: “Tôi của kiếp sau… yêu cô nhiều lắm sao?”
“Ừm, nhiều lắm.” Hứa Nhan Du nói, “Kiếp sau, anh sẵn sàng vì người thân của em mà lao vào đám cháy, sẵn sàng vì bảo vệ em mà chịu một nhát dao.
Anh yêu em đến nỗi đặt em cao hơn cả tính mạng của bản thân.
Cho nên nếu không có em bên cạnh, anh nhất định sẽ không chịu nổi.”
Nghe thấy vậy, Tạ Hoằng Văn lại cười nhẹ một cái, sau đó hỏi: “Vậy… Tôi của kiếp sau có đối tốt với cô không?”
“Tốt lắm!” Hai mắt Hứa Nhan Du sáng rực, cô hạnh phúc mà kể: “Anh luôn luôn dịu dàng, ân cần chăm sóc em.
Anh chẳng bao giờ để em phải làm việc gì cả, dù có ra ngoài kiếm tiền thì việc nhà anh cũng luôn luôn không để em phải động tay đến.
Anh thương em đến nỗi chiều hư em luôn rồi đấy!”
Nghe đến đây, lại nhìn thấy ánh mắt tràn ngập niềm hạnh phúc của Hứa Nhan Du, Tạ Hoằng Văn liền biết mình của kiếp sau nhất định đã đối xử với Hứa Nhan Du rất tốt.
Thế nhưng, tim anh lúc này lại rất đau.
Chỉ là anh vẫn mỉm cười, sau đó xoa xoa bụng cho Hứa Nhan Du.
Anh mong cô sẽ hết đau.
Và anh cũng hy vọng rằng kiếp sau, mỗi khi anh xoa bụng cho cô, cô sẽ nhớ đến anh ở kiếp này.
…
Thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Thoáng chốc, Hứa Nhan Du đã đến kiếp này được hơn hai tháng.
Vậy là chỉ còn gần một tháng nữa, cô phải về kiếp sau rồi.
Hứa Nhan Du thật ra có hơi buồn.
Giá như thời gian ở kiếp này nhiều hơn một chút, vậy thì tốt rồi.
Lúc này, Hứa Nhan Du đang ngồi trong phòng.
Dì giúp việc lại đến gõ cửa, báo rằng có nhân viên giao hàng đến gửi hàng cho cô.
Hứa Nhan Du liền xuống tầng nhận hàng.
Sau đó, cô không về phòng mình mà lại lén la lén lút mà đi lên tầng ba.
Cô biết bây giờ, Tạ Hoằng Văn đang ở trong phòng làm việc nói chuyện với anh đầu đinh.
Vì vậy, cô bèn đi đến trước cửa phòng ngủ của anh, sau đó dùng vân tay để mở cửa.
Mấy ngày trước Tạ Hoằng Văn đã thêm vân tay của cô vào khóa cửa, cho nên bây giờ cửa phòng của anh liền bị mở ra.
Cô nhanh chóng vào phòng, sau đó mở kiện hàng được giao đến.
Bên trong là một hộp socola đắt tiền và một chiếc đồng hồ của một nhãn hàng cao cấp.
Hứa Nhan Du đặt mua hai món đồ này bởi vì hôm nay chính là ngày 14/2 - ngày Valentine.
Cô muốn cho Tạ Hoằng Văn một bất ngờ, thế là bèn nhìn xung quanh phòng, tìm chỗ để đặt món quà xuống.
Sau đó, cô đã chú ý đến ngăn kéo ở bàn đọc sách của anh.
Cô nghĩ đặt quà ở trong đó, đến lúc Tạ Hoằng Văn mở ngăn kéo ra mà tình cờ thấy thì nhất định sẽ rất bất ngờ.
Thế là cô liền đi đến, mở ngăn kéo ra rồi đặt quà vào bên trong.
Nhưng đặt quà vào rồi, cô lại chú ý đến một chiếc hộp nhỏ bên trong ngăn kéo.
Chiếc hộp này nhỏ xinh, tinh xảo, trông giống như là… hộp đựng nhẫn cầu hôn vậy.
Nghĩ như vậy, Hứa Nhan Du như bị ma xui quỷ khiến mà cầm chiếc hộp lên.
Lại không ngờ là, cô liền thấy trên chiếc hộp có in logo của một thương hiệu nhẫn cưới vô cùng nổi tiếng.
Vì vậy, cô không khỏi sững