Một ngày đã trôi qua, vậy là chỉ còn hai ngày nữa, Hứa Nhan Du phải rời đi rồi.
Buổi chiều.
Hứa Nhan Du vào phòng của Tạ Hoằng Văn, quấn quýt bên anh cả một buổi.
Hai người hết đọc sách thì lại cùng nhau xem phim trên máy tính, xem phim xong thì lại cùng nhau nghe nhạc, nghe nhạc xong rồi thì chỉ đơn giản là ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng nói với nhau vài câu.
Nếu không hai người cứ im lặng, chỉ cần ở bên nhau cũng đủ rồi.
Đến gần tối.
Hứa Nhan Du vào nhà vệ sinh của Tạ Hoằng Văn để rửa tay lại không cẩn thận làm nước bắn lên người.
Thế là cô liền cởi quần áo ra rồi đi tắm luôn, dù sao bình thường cô cũng hay tắm ở phòng của Tạ Hoằng Văn, chỉ là hôm nay đang tắm thì mới nhớ ra mình quên không mang quần áo rồi.
Vậy là đến lúc tắm xong, Hứa Nhan Du liền gọi Tạ Hoằng Văn mang quần áo vào cho cô.
Trong tủ quần áo của Tạ Hoằng Văn có sẵn mấy bộ quần áo cho cô, cho nên anh rất nhanh đã cầm quần áo rồi đi đến gõ cửa phòng tắm.
“Nhan Du, áo của em đây.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì liền nói: “Anh mang vào cho em đi.”
Tạ Hoằng Văn nghe thấy thế thì nghĩ Hứa Nhan Du đang quấn khăn tắm, cho nên anh liền mở cửa, mang quần áo vào cho cô.
Nhưng không ngờ rằng lúc cửa mở ra, anh lại nhìn thấy cô đang hoàn toàn trần trụi đứng trong phòng tắm.
Mặc dù trước giờ đã từng nhiều lần thấy cơ của Hứa Nhan Du rồi, nhưng lúc này đây Tạ Hoằng Văn vẫn cảm thấy có chút bối rối, ngại ngùng.
Tuy nhiên, anh vẫn tỏ ra bình tĩnh mà bước về phía cô.
Chỉ là càng đến gần, cơ thể quyến rũ của cô lại càng khiến anh muốn điên đảo.
Hai mắt anh cứ nhìn chằm chằm cô không rời, ánh mắt anh lại giống như muốn ăn sạch cô ngay lúc này.
Thậm chí, phần cơ thể nam tính của anh đã bắt đầu có phản ứng.
Sau đó, anh cuối cùng cũng không kìm nén được mà đưa một tay lên, chạm vào một bên ngực cô.
Một bàn tay khác đang cầm quần áo cho cô nên không chạm vào bên ngực cô được, vì thế nên trong lòng anh sinh ra cảm giác muốn cúi đầu xuống, ngậm lấy bên ngực kia của cô.
Tuy nhiên anh vẫn kìm lại được, sau đó liền dùng giọng nói trầm thấp của mình mà nói với cô: “Nhan Du, em thật đẹp.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì mỉm cười, đưa tay lên ôm cổ anh rồi kiễng chân, hôn lên môi anh.
Anh cũng vòng tay ôm lấy cô, mãnh liệt mà hôn cô.
Đầu lưỡi anh nhanh chóng tiến vào khoang miệng cô, say mê mà quấn lấy chiếc lưỡi của cô.
Đến lúc cô cảm thấy khó thở, anh liền khom người, cúi đầu ngậm lấy nụ hoa trên ngực cô rồi không ngừng hôn mút.
Một bàn tay thì lại xoa nắn bên ngực kia của cô, sau đó lướt xuống mà vuốt ve, xoa bóp bờ mông cô.
Hứa Nhan Du lúc này đã bị kích thích, giọng nói yêu kiều khẽ vang lên: “Hoằng Văn… Chúng ta ra ngoài được không?”
Nhưng Tạ Hoằng Văn dường như lại không nghe thấy lời cô.
Anh điên cuồng dùng môi lưỡi mà hôn khắp mọi nơi trên cơ thể cô.
Lúc này anh cũng đã vứt quần áo mà mình cầm cho cô xuống đất, để hai bàn tay có thể không ngừng mơn trớn cơ thể cô.
Hứa Nhan Du dù không muốn lần đầu tiên ở kiếp này của hai người xảy ra trong phòng tắm, thế nhưng cô cũng không phản kháng mà để mặc anh quấn quýt lấy mình.
Chỉ là anh lại không cởi quần áo của mình ra.
Anh chỉ không ngừng quấn quýt, chạm vào mọi nơi trên cơ thể cô.
Thế rồi, anh lại ôm chặt lấy cô rồi hôn cô.
Lúc hôn, anh đã nhắm mắt, dùng cả trái tim để lưu giữ cảm giác ngọt ngào khi hôn môi này.
Hôn xong, môi lưỡi anh lại từ từ tách ra khỏi môi lưỡi cô.
Anh cũng từ từ mở mắt, sau đó nhìn vào khuôn mặt cô.
Cô lại phát hiện ra lúc này, đôi mắt của anh rất đỏ.
Mà anh vẫn đang ôm cô, ôm cô vô cùng chặt.
Sau đó, anh lại vùi mặt vào hõm cổ cô rồi nghẹn ngào nói: “Nhan Du, anh yêu em.”
“Anh yêu em, thật đấy!” Vừa nói, Tạ Hoằng Văn vừa ôm cô, giống như muốn khảm sâu cơ thể cô vào trong cơ thể mình.
Hứa Nhan Du dường như đã cảm thấy được nỗi đau trong trái tim anh.
Tim của anh vô cùng đau, giọng nói anh lại như van nài mà cất lên: “Nhan Du, anh yêu em.
Anh biết mình sai rồi, ban đầu anh không nên đối xử không tốt với em.
Anh hối hận rồi, anh thật sự rất yêu em.
Em đừng rời đi, ở lại với anh được không? Kiếp sau… anh thật sự không chờ nổi.
Kiếp này anh không thể không có em.
Em ở lại với anh đi… Cầu xin em…”
Nghe đến đây, trái tim Hứa Nhan Du như bị nứt vỡ.
Cô đau đớn mà ôm chặt lấy Tạ Hoằng Văn, không ngừng nói với anh: “Xin lỗi… Xin lỗi anh…”
“Em muốn ở bên anh… nhưng mà không thể… Kiếp này em không có cách nào ở bên anh được… Em yêu anh, nhưng mà thật sự không có cách nào…”
“Kiếp này… em không thể ở bên anh được rồi.”
…
Sau khi chuyện ở phòng tắm xảy ra, Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn đã mất rất lâu mới có thể bình tĩnh lại.
Tối hôm đó, hai người