Ngày hôm sau, Hứa Nhan Du đã xin thầy cho mình chuyển về bàn đầu, đến buổi trưa cô cũng không còn xuống canteen ăn cùng Tạ Hoằng Văn nữa.
Chuyện này đã khiến cả lớp xôn xao bàn tán.
Nhưng đương nhiên bọn họ không dám nhiều lời ngay trước mặt cô mà chỉ dám bàn tán trong âm thầm, hoặc là đợi khi Tạ Hoằng Văn ở riêng một mình thì bắt đầu đi giễu cợt anh.
“Bị Tô Tấn Bằng bỏ rơi rồi à?”
“Tao biết ngay mà! Người ta là cậu chủ nhà họ Tô, làm sao có thể làm bạn với loại người như mày được chứ?”
“Haha đáng thương quá mà.
Nhưng mà đáng đời lắm, ai bảo mày quá dơ bẩn nên mới không ai chấp nhận được mày.”
Những lời như vậy còn chưa quá đáng lắm.
Nếu là bình thường, Tạ Hoằng Văn đáng lẽ phải nghe thấy nhiều lời kinh khủng hơn thế này.
Nhưng vì một trong những tên độc mồm nhất lớp là Lã Đắc Vũ, mà lần trước Tạ Hoằng Văn lại đánh Lã Đắc Vũ một trận, cho nên bây giờ hắn ta rất sợ Tạ Hoằng Văn, cũng không dám nói ra những lời khó nghe với anh nữa.
Chính vì vậy, anh cũng ít phải nghe mấy lời chửi rủa hơn.
Nhưng dù có bị chửi rủa thì anh cũng chẳng quan tâm nữa, vì anh vốn đã quen rồi.
So với bị chửi rủa, thì việc không được ở cạnh Hứa Nhan Du càng khiến anh khó chịu hơn.
Bây giờ ngày nào anh cũng chỉ muốn sớm tan học, như vậy có thể cùng Hứa Nhan Du về ký túc xá, sau đó cùng cô đi ăn tối, cùng cô ngủ chung một phòng.
Đến thứ bảy.
Giờ tan học đến.
Tạ Hoằng Văn vô cùng vui vẻ, liền cùng Hứa Nhan Du rời khỏi lớp.
Mấy người trong lớp lại bắt đầu bàn tán:
“Lạ thật! Sao Tô Tấn Bằng vẫn còn đi cùng Tạ Hoằng Văn nhỉ! Mấy hôm nay hôm nào hai đứa nó cũng về cùng nhau, trông không giống như là cạch mặt nhau đâu.”
“Mà hai đứa nó vẫn còn ở cùng phòng ký túc xá đó.”
“Tao nghe nói là do sức khỏe không tốt nên Tô Tấn Bằng không ăn trưa ở canteen nữa, còn chuyển về bàn đầu là do mắt có vấn đề.
Lúc đầu tao còn không tin, nhưng bây giờ thì khéo đúng là thế đấy.”
“Vãi thật! Đến bây giờ vẫn còn chưa thấy tởm Tạ Hoằng Văn, Tô Tấn Bằng đúng là trâu đấy!”
Nghe thấy những lời thế này, Lý Kha Y đang chuẩn bị ra khỏi lớp liền khựng người lại.
Cô ấy cảm thấy mấy bạn học kia đúng là quá đáng, lúc nào cũng bắt nạt và nhục mạ Tạ Hoằng Văn.
Nhưng cô ấy lại không có cách gì để giúp anh cả, cô ấy không thể mạnh mẽ giống như anh ngày hôm đó, lao đến bảo vệ cô ấy khỏi đám côn đồ.
Nghĩ đến đây, Lý Kha Y chợt cảm thấy áy náy, nhưng cũng chợt cảm thấy vui mừng.
Bởi vì cô ấy tưởng rằng bình thường Tạ Hoằng Văn bị bắt nạt nhưng không phản kháng, vậy mà khi cô ấy gặp chuyện gì anh lại giúp cô ấy.
Cô ấy ảo tưởng rằng có lẽ là anh cũng có chút tình cảm với cô ấy rồi.
Nhưng cô ấy không biết rằng, hôm đó người bị đám côn đồ kéo vào hẻm dù có là ai thì Tạ Hoằng Văn cũng sẽ cứu.
Bởi vì anh biết trong trường hợp đó, mình có đủ khả năng để cứu người.
Mà nếu có khả năng cứu nhưng lại không cứu, vậy không phải là rất xấu xa sao?
Mà nếu xấu xa, vậy thì sẽ không thể nào xứng với Hứa Nhan Du được nữa.
Tạ Hoằng Văn nghĩ như vậy, cho nên mới quyết định cứu người.
…
Tại một quán ăn gần cổng trường.
Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du đang ngồi đối diện nhau, cùng nhau ăn tối.
Tâm trạng Tạ Hoằng Văn lúc này rất vui, bởi bây giờ anh lại có thể ở gần Hứa Nhan Du rồi.
Hứa Nhan Du cũng nhận ra Tạ Hoằng Văn đang vui vẻ, gần đây cô lại phát hiện ra anh thường hay nói chuyện với cô hơn trước.
Như bây giờ, anh đang ăn thì bỗng hỏi cô: “Hôm nay tiết Hóa có vài phần lý thuyết hơi khó, cậu có hiểu không?”
Hứa Nhan Du nói hiểu, Tạ Hoằng Văn liền bảo: “Cậu thông minh thật!”
Hứa Nhan Du bật cười, “Đương nhiên rồi, tôi phải thông minh chứ.
Nhưng mà người thông minh nhất vẫn là cậu.” Nói dứt câu, Hứa Nhan Du liền đưa tay xoa đầu Tạ Hoằng Văn.
Đây là lần đầu tiên được cô xoa đầu, Tạ Hoằng Văn có hơi bất ngờ.
Sau đó, anh khẽ cong môi rồi bảo: “Cậu xoa đầu tôi thế này, khiến cho tôi thấy giống như là người lớn xoa đầu trẻ con vậy.”
Hứa Nhan Du gật đầu: “Ừm.
Bây giờ